Chương 826: Đi Cứu Viện
"Tốt."
Trần Tinh gật đầu đầy nặng nề, nói vào điện thoại:
"Trước cứ khuyên Búp Bê trở về đã."
Nhân viên phục vụ ở phía bên kia cuống cuồng nói:
"Cô ấy không nghe thấy gì hết..."
Nhưng còn chưa nói xong, Trần Tinh đã cắt ngang:
"Nói cho cô ấy biết, chúng ta sẽ đi cùng cô ấy, nhanh hơn cô ấy tự đi nhiều."
Nhân viên của tiểu đội phục vụ ngây ngẩn cả người, im bặt không lên tiếng, một lát sau, lại có giọng nói vang lên:
"Búp Bê nghe thấy rồi, hơn nữa... Đang bay ngược về hướng chúng ta."
Nói xong, nhân viên còn lo lắng bổ sung:
"Chúng ta chưa từng lừa Búp Bê, cũng không một ai biết hậu quả khi làm vậy..."
"Chúng ta không lừa cô ấy."
Trần Tinh thở sâu một hơi, xoay đầu lại, lớn tiếng nói:
"Xét thấy tình hình bên ngoài thành phố hiện giờ vô cùng hỗn loạn, mọi người đều bặt vô âm tín, do đó lập tức thành lập tổ điều tra đặc biệt ra khỏi thành phố, trợ giúp cho Đan Binh. Nếu để binh lính bình thường tham dự việc này thì quá nguy hiểm, dưới tình huống không có lựa chọn nào, chúng ta cũng sẽ không để người thường ra ngoài mạo hiểm; vì vậy tổ điều tra đặc biệt lần này sẽ chỉ tuyển dị biến giả."
"Dị biến giả được lựa chọn là: Tửu Quỷ, Thằn Lằn, Bà Cốt, Hùng Hài Tử, ta, cùng với... Búp Bê!"
Nói xong, ánh mắt của cô hướng về phía cửa phòng làm việc, nhẹ giọng nói:
"Dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt là công tác của Đặc Thanh Bộ chúng ta, các ngươi không thuộc phạm vi quân bộ, Đặc Thanh Bộ cũng không có lý do cưỡng chế các ngươi chấp hành nhiệm vụ. Ta chỉ có thể nói, hy vọng các ngươi có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, dù là vì mình, vì người thân, hay là vì Thanh Cảng cũng được. Hy vọng các ngươi nhanh chóng đưa ra quyết định!"
"Chúng ta cần dùng phương tiện giao thông có tốc độ tốc độ nhanh nhất để lập tức đi tới hiện trường!”
"Vì thế, năm phút sau tất cả tập hợp ở Thiên Nhai, các vị có năm phút đồng hồ để lựa chọn đi hay không đi."
"..."
Bầu không khí trong phòng hội nghị trầm lắng xuống, sau đó lại ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Có người lập tức đi chuẩn bị đủ loại vũ khí, có người chuẩn bị phương tiện giao thông, có người tiếp tục về với cương vị của bản thân, tiến hành công tác thu thập tin tức... mọi người trong phòng hội nghị dường như đều biết bản thân phải làm cái gì, bởi vậy tổng thể trông khá gọn gàng, có vẻ đâu vào đấy.
"Hửm?"
Thằn Lằn liếc mắt nhìn Tửu Quỷ một cái, trong mắt hiện lên sự mờ mịt.
"Ha ha..."
Tửu Quỷ nhìn Thằn Lằn, cười nói:
"Nhóc con, sao thế?"
Thằn Lằn lẩm bẩm:
"Không giống với những gì ta nghĩ nha. Vốn ta định tới đây nói đôi lời về khó khăn mà chúng ta đang gặp phải, rồi biểu hiện ra sự cương trực và tinh thần dù khó cũng không lùi bước; kế đó, sau khi tổ trưởng hứa hẹn sẽ cho chúng ta vô số điều kiện hậu đãi, cùng với Lâm Đạt vì quá cảm động mà tặng ta nụ hôn tạm biệt, ta sẽ bước lên trực thăng, bay ra ngoài thành phố dưới ánh mắt khâm phục và cảm động của mọi người, giống hệt như một siêu anh hùng vậy. Nhưng bây giờ..."
Tửu Quỷ vỗ vai Thằn Lằn:
"Nhóc con, ngươi còn quá trẻ..."
"Lúc kích động dễ bị nóng trong người, mà lúc nóng trong người thì miệng dễ có mùi, vậy thì mùi vị lúc hôn tạm biệt sao mà ngon được?"
"Cho nên, còn không bằng sau khi chiến thắng trở về, phun chút nước súc miệng, rồi chậm rãi hôn môi..."
"..."
Vừa nói, vừa nhấc bình giữ nhiệt của mình lên, từ tốn uống một ngụm.
"Ồ?"
Thằn Lằn tỉnh ra, cảm giác như được khai sáng.
Sau đó, hắn đột ngột chạy nhanh theo sau Tửu Quỷ, trong miệng không ngừng hò hét:
"Đại gia, ta coi thường ngươi rồi, đại gia ơi..."
"Những kinh nghiệm này của ngươi từ đâu ra vậy, đại gia..."
"..."
Bà Cốt cầm hộp trang điểm đồ lại môi, rồi thờ ơ bước tới trước cửa phòng nghỉ của phòng họp, gõ một phát, tên nhóc Hùng Hài Tử có người thì làm bài, không có người thì gục xuống bàn ngủ lập tức tỉnh lại, mơ màng quan sát xung quanh.
"Sao vậy? Tới giờ cơm rồi?"
Bà cốt vừa bước lên lầu, vừa lơ đãng nói:
"Không có, sắp phải ra ngoài thành phố một chuyến thôi."
"Ờ."
Hùng Hài Tử đứng dậy, xách theo ba lô, chạy chậm đuổi theo cô.
...
"Thật sự cứ thế quyết định ra tay sao?"
Cũng vào lúc này, trong tổng bộ hành chính Thanh Cảng, ở một đầu bàn hội nghị dài, bí thư của ngài Tô tắt thiết bị quay chụp trước mặt hắn đi, nhẹ nhàng để sang một bên.
Trước bàn hội nghị này cũng có vài vị khác đang ngồi, tất cả đồng loạt hướng mắt về phía ngài Tô, trong mắt biểu lộ sự do dự và lo lắng.
"Đây là một mối nguy."
Ngài Tô thản nhiên nhìn những người khác:
"Nhưng chưa chắc không phải một cơ hội để đẩy mạnh kế hoạch Thiên Quốc."
"Chư vị, trải qua vụ việc Quốc Đảo, chúng ta đã bàn bạc rất nhiều lần."
"Ở thời đại mà một đứa trẻ cũng có thể cầm vũ khí chết người trong tay và sẽ lao ra ngoài gây thương tích cho người khác bất cứ lúc nào, vậy chúng ta không thể là người chủ động gây thương tích cho người khác, điều chúng ta có thể làm là thông báo cho tất cả mọi người, nếu chúng ta bị thương, nhất định sẽ ra tay đánh lại. Đây không phải quan hệ tư lợi, đây là ấn tượng mà chúng ta muốn đem đến cho cả thế giới!"