Mặt Trăng Đỏ

Chương 825: Cơ Hội Báo Thù

Chương 825: Cơ Hội Báo Thù


"Từ những ý tưởng này, chúng ta đã suy đoán được đại khái năng lực của thủ hạ tổng giám mục Tai Ương, chính là bốn tên kỵ sĩ kia."
"Đó là: khiến người khác bị bệnh tật quấn thân - Thần Trạch; phá hủy năng lực tự khống chế bản thân - Sắc Vi; đại diện cho nguyền rủa và ý xấu - Chúc Phúc; cùng với khiến con người ta trở nên liều lĩnh, bị mộng ảo che mờ hai mắt, cứ thế điên cuồng theo đuổi để rồi rơi vào vực sâu của dục vọng và ảo tưởng..."
"..."
Trong phòng hội nghị nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng ghi chép xột xoạt.
Trần Tinh không ghi chép lại, cô nghĩ tới một vấn đề khác.
"Nếu phân tích từ góc độ này thì quả thật chúng ta đã giải quyết được một phần nghi vấn của chúng ta hiện tại."
Giáo sư Trần là người đầu tiên ngóc đầu dậy, nhẹ nhàng gõ gõ cây bút của mình lên bàn.
"Đương nhiên, cho dù biết được đại khái năng lực của họ thì với chúng ta mà nói, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ."
"Chúng ta thậm chí còn không biết năng lực của kẻ địch ở cấp mấy, hình thức biểu hiện cụ thể là gì."
"Trong trận chiến giữa những dị biến giả, nắm được tình báo và có chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến mới là điều quan trọng nhất."
"Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, ở phương diện này, chúng ta đang đứng ở thế hạ phong."
"..."
"Nhưng giáo hội Khoa học và Công Nghệ cũng không hiểu chúng ta!"
Trần Tinh nhìn thoáng qua ngài Tô trên màn hình, chậm rãi nói tiếp: "Bốn năm qua, chúng ta cũng đồng dạng âm thầm chuẩn bị."
"Bây giờ chúng ta có nên xuất binh hay không, nắm chắc bao nhiêu phần thắng... không quan trọng, quan trọng là... Những nhân viên mà chúng ta phái ra ngoài, còn có một người mang danh hiệu Đan Binh đang phải đối mặt trực diện với giáo hội Khoa học và Công Nghệ giao thủ, cho nên chúng ta không thể nào mặc kệ hắn được."
"Vì thế..."
Cô nhẹ nhàng nói xong, lại nhìn về phía ngài Tô trên màn hình: "Nếu ngài Tô đã hỏi ý kiến của ta, vậy ta xin nói thẳng. Thời gian đã qua đi bốn năm, giáo hội Khoa học và Công Nghệ lại tới Thanh Cảng lần nữa, chứng tỏ rằng..."
Trần Tinh khẽ cắn răng, bày tỏ quan điểm của mình:
"Cuối cùng cơ hội báo thù của chúng ta cũng đã tới."
...
Bầu không khí trong phòng hội nghị vẫn im lặng như cũ.
Khi nghe xong quan điểm của Trần Tinh, tâm trạng mỗi người bỗng trở nên rối rắm không yên.
Cho dù những lời này của Trần Tinh nghe rất có lý, nhưng lại không thể thay đổi sự thật rằng bây giờ Thanh Cảng không khác gì một hòn đảo biệt lập, gần như không biết chút thông tin gì về bên ngoài, mà người phái ra ngoài thăm dò cũng đã gần như toàn quân bị diệt.
Dưới tình huống như vậy, tất nhiên không có ai dám máu dồn lên não, đứng ra ủng hộ việc xuất binh ứng chiến hay gì đó.
Dù sao đều là người sống sờ sờ, ai nhẫn tâm nhìn bọn hắn đi chịu chết chứ?
Sắc mặt Trần Tinh vẫn vô cùng bình tĩnh, tràn đầy vẻ kiên định.
Ngài Tô trên màn hình khoanh hai tay lại, ngước gương mặt bầu bĩnh của mình lên, im lặng không nói. Mà những người khác thì có người rối rắm, có người trầm mặc... nhất thời khó lòng đưa ra quyết định.
Sau đó, cũng ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, vang vọng khắp phòng họp, dọa mọi người sợ giật cả mình.
Có người nhấn nút trả lời, sau đó nghe thấy bên kia có người hốt hoảng hét lớn: "Không xong rồi, Búp Bê... Búp Bê ra khỏi thành phố..."
"..."
"Cái gì?"
Vừa nghe thấy tin này, tất cả mọi người ngây đơ ra.
"Tại sao?"
Trần Tinh hồi thần, hét vào điện thoại: "Tại sao các ngươi không ngăn cô ấy lại?"
Giọng nói của nhân viên phục vụ vừa lo lắng vừa bất lực: "Ngăn rồi, nhưng cô ấy đâu có nghe..."
Trần Tinh hít sâu một hơi:
"Không phải còn phương án khẩn cấp sao?"
Giọng của nhân viên phục vụ trong tai nghe gần như sắp khóc:
"Về cơ bản, phương án nào mà chẳng đề nghị nên khuyên cô ấy?"
"Cô ấy không nghe thì ngươi phải khuyên thế nào?"
"..."
Trần Tinh nhất thời không nói nên lời.
Lúc này, trong phòng hội nghị liên tục vang lên tiếng chuông điện thoại, bầu không khí gấp gáp như thể đang mở đại hội.
Nhân viên công tác bắt máy, sau đó nghe thấy thông báo đầu khẩn trương của các bộ môn truyền tới từ đầu dây bên kia:
"Chúng ta là trạm giám sát bên ngoài thuộc bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, phát hiện Búp Bê đã rời khỏi khu vực an toàn..."
"Chúng ta là đội phòng vệ số 2 thuộc Thành Phòng Bộ, tại sao lại có dị biến giả ngang nhiên xuất hiện trước mặt dân chúng, thậm chí... Đang bay?"
"Lão Trương, vì sao ta lại thấy đạn hạt nhân bay ra ngoài, Thanh Cảng... Tiêu rồi?"
Trần Tinh và các nhân viên nghiên cứu đồng loạt ngơ ngẩn, giáo sư Trần gấp đến độ ném bút, kêu lên:
"Mau đuổi theo..."
"Rầm..."
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, có vài người bước vào, đó đúng là đám người Tửu Quỷ, Thằn Lằn, Bà Cốt luôn nghỉ ngơi trong phòng làm việc bên cạnh. Họ hình như muốn vào để báo cáo chuyện gì đó, vừa lúc lại nghe được tin Búp Bê ra khỏi thành phố.
Họ lập tức kinh động không thôi.
Ở Thanh Cảng, chỉ cần là người biết chân tướng, chắc chắn đều hiểu chuyện Búp Bê ra khỏi thành phố có ý nghĩa gì.
"Ngài Tô."
Trần Tinh phản ứng lại rất nhanh, lập tức quay đầu nhìn màn hình.
Ngài Tô nhẹ nhàng thả tay xuống, ý bảo Trần Tinh có thể tự quyết định.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất