Chương 83: Cách Giải Tỏa Áp Lực
Cuối cùng Lục Tân cũng hiểu ra rồi, hắn nhìn về phía Thằn Lằn bằng ánh mắt cảm kích: “Vì vậy chúng ta mới phải đề phòng bản thân mất kiểm soát?”
“Đúng vậy!”
Thằn Lằn gật đầu:
“Dù là vì bản thân mình hay vì người khác, chúng ta cũng nhất định không được để bản thân mất khống chế!” a
Trên gương mặt hắn xuất hiện một loại hào quang vô cùng thánh khiết: “Mà đây cũng là tính tất yếu của bài học quan trọng nhất mà ta muốn dạy cho ngươi!”
Lục Tân cảm thấy vô cùng kính nể, nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập!”
“Được!” Thằn Lằn hài lòng gật đầu.
Lúc này xe Jeep đã đi đến thành phố trung tâm, dừng lại trước một toà nhà cao tầng. Tài xế xe Jeep nhìn Lục Tân và Thằn Lằn bằng một ánh mắt kì quái qua kính chiếu hậu, đợi bọn hắn xuống xe thì lái đi thẳng.
Nơi dừng xe có tên là Hải Dương xanh, cách xa mấy dặm cũng có thể nhìn thấy ánh đèn neon phát ra từ đây.
Sau khi đi vào bên trong toà nhà cao tầng, Thằn Lằn dẫn theo Lục Tân đi qua một con hẻm vừa dài vừa hẹp, có cả người đứng canh gác. Hắn cảm giác mình đã đi xuống dưới lòng đất, sau đó ở cuối con hẻm, hắn bước những bước chân đầy vẻ trang trọng mà uy nghiêm, vén bức màn được che bởi nhiều lớp vải dày lên.
...
Sau đó, Lục Tân lập tức trợn tròn mắt, đập vào mắt hắn chính là ánh đèn chói mắt mà Lục Tân chưa nhìn thấy bao giờ. Đám người ồn ào mà điên cuồng, những chiếc váy được đính đá sáng lấp lánh ngắn đến ngang đùi, gương mặt của những cô gái trẻ được tô vẽ tỉ mỉ đến mức không thể nhìn rõ dáng vẻ ban đầu nhưng lại vô cùng quyến rũ, còn cả đồ ăn vặt, hoa quả tươi ngon mê người rất hiếm thấy được trên thị trường. Những vũ công này uốn éo vặn vẹo như người bị ô nhiễm tinh thần vậy...
“Nhìn thấy chưa?”
Thằn Lằn nghiêm túc nhìn sang Lục Tân: “Đây chính là loại thuốc tốt để chúng ta đề phòng sự mất kiểm soát, bao gồm nhưng không hề giới hạn sự an ủi tinh thần...”
Cả người Lục Tân ngẩn ra: “Vì vậy đây chính là...”
“Đúng vậy!”
Thằn Lằn nghiêm túc nói lớn: “Đây chính là bài học cuối cùng ta muốn dạy cho ngươi! Muốn tinh thần của bản thân luôn duy trì ở trạng thái tốt thì nhất định phải đảm bảo rằng ngươi có thể kiểm soát được dục vọng của chính mình…Dục vọng đại diện cho bản chất của con người, đó chính là vốn liếng mà khi sinh ra chúng ta đã có.... Khi một người không có dục vọng, hay nói cách khác là có thể kiểm soát được toàn bộ dục vọng của bản thân, hắn ta sẽ dần bị cảm xúc kiểm soát... Do vậy chúng ta có thể rút ra một kết luận...”
Gương mặt nghiêm túc của hắn dần trở thành cười xấu xa, ánh mắt liếc về cơ thể của những cô gái trẻ trung trên sàn nhảy...
“Nếu không muốn trở thành người điên, nhân lúc còn tỉnh táo phải điên cuồng mấy lần... Ha ha ha ha ha...”
“...”
Lục Tân trừng mắt nhìn Thằn Lằn chiếc áo khoác gió của mình ra đằng sau, bước những bước chân thật dài hoà nhập vào dòng người với bộ dạng và động tác khoa trương. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, hắn vẫn đeo cặp kính râm to đùng trên mặt, có không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét và khinh thường. Nhưng Thằn Lằn không hề né tránh, hai tay đút vào bên trong túi áo khoác gió... Khi rút tay ra, trên tay hắn đã cầm sẵn hai nắm tiền, tung lên trước mặt.
“Ôi trời...”
Những người bên cạnh hô lên, nhao nhao ngồi xổm xuống nhặt, mà Thằn Lằn thì lại cười lớn, ôm lấy hai cô gái rồi đi về phía ghế sô pha.
Rượu, đàn bà, âm thanh đinh tai nhức óc, những cơ thể nhảy múa cuồng nhiệt trên sân khấu neon với đôi giày cao gót mười lăm phân.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lục Tân đã thấy được những sắc thái, cùng những chiếc váy vừa ngắn vừa dài mà hắn thậm chí còn không thể tưởng tượng ra nổi. Ở trong môi trường như thế này, Lục Tân không khỏi cảm thấy tai mình nóng lên, tim đập nhanh hơn.
Đây chính là cách để phòng chống sự mất kiểm soát sao?
Là phóng túng?
Hắn buộc phải thừa nhận một điều, nơi đây khác hoàn toàn so với lúc hắn sống trong một toà chung cư cũ nát, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều vô cùng đơn điệu. Hắn âm thầm đem tiền mà mình kiếm được đưa cho cô nhi viện, lúc đó quả thật trong lòng hắn luôn luôn có một loại áp lực đè nặng, khiến hắn không thể cảm nhận được sự thay đổi của tâm trạng trong một khoảng thời gian dài. Trong thâm tâm hắn dường cũng muốn được phóng túng một lần...
Huống hồ gì, dựa theo lời nói của Thằn Lằn, đây cũng được coi là một phần của công việc mà? Một cánh cửa lớn cứ mơ hồ như vậy mà dần dần mở ra... Sau khi cánh cửa đó đã mở ra được một nửa, Lục Tân đột nhiên nhớ tới một chuyện gì đó, kéo Thằn Lằn đang rượu chè no say lại.
Hắn hỏi Thằn Lằn với vẻ nghiêm túc, thận trọng: “Trụ sở chính có thanh toán cho chuyến này không?”
Thằn Lằn suýt chút nữa vì phun cả rượu trong mồm ra.
Một phút sau, sau khi rời khỏi nơi ồn ào hối hả đó, cảm nhận được làn gió mát lạnh phả đang vào mặt, rốt cuộc Lục Tân cũng được thả lỏng.
Không thanh toán cho mà còn nói đây là một phần của công việc á?
Hừ!