Chương 82: Khóa Huấn Luyện
ĐỀ CỬ nếu truyện hay bạn nhé!
---
Sau khi nộp xong báo cáo, nhân viên làm việc ở đây đã đưa riêng cho Lục Tân một tập tài liệu:
“Ngài Lục Tân, đây là khoá huấn luyện chuyên môn mà đại tá Trần đặc biệt sắp xếp cho ngươi. Bắt đầu từ ngày mai, hy vọng ngươi ký tên, chuẩn bị tham gia!”
“Huấn luyện sao?”
Lục tân quét mắt qua dòng chữ được viết trên tập tài liệu, có chút ngạc nhiên: “Chương trình dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt?”
“Đúng vậy!”
Người nhân viên đó nói: “Địa điểm là phòng họp ở tầng bốn của Phòng Cảnh vệ. Thời hạn là ba tháng, mỗi ngày huấn luyện ba tiếng đồng hồ.”
“Cái này...”
Khi nghe những lời này, Lục Tân cảm thấy hơi do dự, hắn chưa hề nghĩ tới còn có một khoá huấn luyện dài như vậy, cứ thế này thì chẳng phải sẽ rất ảnh hưởng đến công việc của hắn sao?
“Ngươi có thể tự do lựa chọn thời gian huấn luyện vào buổi sáng hoặc buổi tối...”
Nhân viên dường đã có sự chuẩn bị sẵn với phản ứng của Lục Tân:
“Ngoài ra, đại tá Trần còn đặc biệt dặn dò, mỗi ngày huấn luyện đều có trợ cấp một trăm tệ tiền ăn uống và đi lại, hơn nữa bữa ăn có thể nhờ Phòng Cảnh vệ chuẩn bị!”
“Được rồi!”
Lục Tân ký lên giấy.
“Người anh em, ngươi chính là người năng lực phục tùng mệnh lệnh nhất mà ta từng gặp...”
Thằn Lằn không khỏi cảm thấy khâm phục, sau đó đi ra ngoài với Lục Tân, hắn cười nói: “Bây giờ chính là bước cuối cùng rồi!”
Lục Tân hơi ngây ra, nói: “Còn gì phải học nữa sao?”
Gương mặt Thằn Lằn trở nên nghiêm túc hơn: “Đúng vậy, hơn nữa còn là chuyện quan trọng nhất! Tiếp theo, ta sẽ dạy cho ngươi làm thế nào để đề phòng việc mất kiểm soát!”
Vừa nghe Thằn Lằn nói, Lục Tân lập tức nghiêm túc lại. Từ lần đầu tiên gặp Trần Tinh, Lục Tân đã biết việc đề phòng mất kiểm soát là rất quan trọng.
Người không bị mất kiểm soát là dị biến giả, còn người bị mất kiểm soát chính là nguồn ô nhiễm!
Vì vậy, hắn rất coi trọng bước cuối cùng mà Thằn Lằn muốn dạy cho hắn, vội vàng theo Thằn Lằn ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, hai người lên chiếc xe Jeep đó, nói đại một địa điểm ra, xe Jeep chở thẳng bọn hắn đến thành phố vệ tinh trung tâm.
Tử nhỏ Lục Tân đã lớn lên ở thành phố vệ tinh, so với các vùng xung quanh, hắn cảm thấy rất xa lạ với trung tâm thành phố khá là phồn hoa này, nhưng Thằn Lằn quen thuộc với nơi đây đến mức làm cho hắn phải trố mắt nhìn, hắn cũng không biết đây rằng có phải là sự chuẩn bị trước cho bài học cuối cùng này hay không.
“Làm thế nào đề phòng bản thân mất kiểm soát chính là một bộ môn ở đại học!”
Lúc ở trên xe, Thằn Lằn vô cùng nghiêm túc giảng giải lý thuyết cho Lục Tân:
“Ngươi nói xem, mất khống chế là gì?”
Lục Tân vẫn còn mang chút kính nể của người mới đối với người đã có kinh nghiệm, hắn trả lời một cách vô cùng cẩn thận và nghiêm túc: “Là nguồn ô nhiễm?”
“Vậy biểu hiện sau khi mất kiểm soát thì sao?”
Thằn Lằn giải thích: “Việc bị mất kiểm soát thực ra có thể dùng một câu để khái quát! Câu nói đó chính là bị cảm xúc thu phục!”
“Bị cảm xúc thu phục?”
Lục Tân chầm chậm lặp lại câu nói của Thằn Lằn một lần như có suy nghĩ gì đó.
“Đúng vậy!”
Thằn Lằn nghiêm túc nói: “Là người thì đều có thất tình lục dục, có những cảm xúc vui vẻ và không vui, có thể cảm thấy thích thú hoặc chán ghét. Nhìn thì có vẻ như những cảm xúc đó là do chúng ta kiểm soát, còn có rất nhiều người nói phải để bản thân duy trì trạng thái vui vẻ và lạc quan vân vân. Trên thực tế không phải như vậy, sự nhận biết của con người đều là do thất tình lục dục tạo thành, lúc tâm trạng của chúng ta vui vẻ, chúng ta mới cảm thấy vui vẻ, lúc tâm trạng chúng ta sa sút, chúng ta lập tức cảm thấy rất suy sụp... Nếu có một ngày, loại cảm xúc này lấn át được ngươi, ví dụ như ngươi bị tâm trạng không vui chi phối thì cho dù ngươi có làm thế nào thì cũng vẫn cảm thấy không vui... Ngươi cho rằng đạt được một cái gì đó, hoặc làm một chuyện gì đó thì sẽ vui vẻ trở lại, nhưng đây thật ra lại là một nhận thức sai lầm. Sự thật là khi không vui, ngươi vốn dĩ còn không muốn làm bất cứ chuyện gì hay là mong muốn đạt được cái gì, mà cho dù có mạnh mẽ ép buộc bản thân làm điều gì đó thì ngươi cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ. Thậm chí còn cảm thấy chán ghét và phản cảm nữa... Tâm trạng vui vẻ hay không chính là do cảm xúc quyết định, không phải do ngươi quyết định!”
“...”
Lục Tân nghe xong thì không khỏi trở nên nghiêm túc hơn. Đối với phương diện biến dị tinh thần hay nguồn ô nhiễm, hắn mới chỉ ở mức người mới mà thôi. Bây giờ nghe lời Thằn Lằn nói, cảm thấy rất có lý.
“Mà sự mất kiểm soát thường thường là do cảm xúc đã đạt đến một trình độ nhất định, lấn át cả lý trí của ngươi. Nói cách khác, nó sẽ khiến ngươi cảm thấy choáng ngợp! Đối với người bình thường, khi bị choáng ngợp, họ sẽ trở thành bệnh nhân, mà khi một người có tinh thần lực bị choáng ngợp sẽ trở thành nguồn ô nhiễm. Điều này không những sẽ ảnh hưởng đến bản thân người đó, mà thậm chí còn đồng hoá người khác, đây chính là ô nhiễm tinh thần!”
“Mà chúng ta chính là loại người có tinh thần lực mạnh mẽ, nếu chúng ta mất kiểm soát thì mức độ nguy hiểm sẽ vô cùng cao!”