Mặt Trăng Đỏ

Chương 831: Nhiệm Vụ Là Trên Hết

Chương 831: Nhiệm Vụ Là Trên Hết


Cô ta cảm thấy sợ hãi, thì thầm với ông lão bên cạnh:
“Người này thật sự chỉ là dị biến giả giai đoạn thứ ba thôi sao?”
“Năng lực của chúng ta đã không thất bại.”
Đại kỵ sĩ Thần Trạch thấp giọng nói:
“Hắn đã bị ảnh hưởng bởi chúng ta, nhưng ảnh hưởng của chúng ta lại không thể lay chuyển hắn.”
Người phụ nữ tóc đỏ thì thầm:
“Điều này có nghĩa là gì?”
Đại kỵ sĩ Thần Trạch đáp:
“Nghĩa là hắn vẫn chưa bước vào giai đoạn thứ tư.”
“Điều này có quan trọng không?”
Người phụ nữ tóc đỏ hét lên:
“Chúng ta không thể ngăn cản hắn …”
“Có thể.”
Đại kỵ sĩ Thần Trạch thấp giọng nói tiếp:
“Chúng ta vẫn còn một cách khác.”
Người phụ nữ tóc đỏ đột nhiên trở nên ngơ ngác.
Đại kỵ sĩ Thần Trạch ngẩng đầu nhìn chính giữa rừng người chết, ánh mắt trở nên sâu thẳm:
“Ta cũng không biết đây rốt cuộc là một đối thủ như thế nào. Về lý mà nói, lẽ ra Thanh Cảng sẽ không có một dị biến giả mạnh như vậy.”
“Tuy nhiên, nhiệm vụ của giám mục không thể bị phá hoại, vì vậy chúng ta chỉ có thể giải quyết hắn. Cho dù năng lực của chúng ta không thể giải quyết được hắn, nhưng nếu chúng ta khiến những đóa hoa chết chóc này phát nổ xung quanh hắn dưới dạng bom tinh thần, tỷ lệ thành công vẫn rất lớn. Đồng thời, vụ nổ của những đóa hoa chết chóc sẽ khiến trường vực này trở nên trống rỗng, có thể dẫn xuất đến đây một sức mạnh vô cùng khủng khiếp từ trấn nhỏ Khai Tâm.”
“Nếu vậy, áp lực đối với giám mục sẽ nhẹ hơn rất nhiều.”
“…”
“Ngươi điên rồi?”
Nghe vị giám mục nói vậy, sắc mặt của người phụ nữ tóc đỏ đã trở nên trắng bệch một cách kỳ lạ. Cô ta nói:
“Khu rừng chết chóc này có tất cả ba mươi nghìn người chết, nếu đồng thời bị kích nổ, sẽ trở thành một đại dương với những dòng chảy hỗn loạn của tinh thần…”
“Hai chúng ta cũng không thể sống sót!”
“…”
Đại kỵ sĩ Thần Trạch tỏ ra thờ ơ, ông ta chỉ nhỏ giọng lặp lại:
“Không được phép để cho nhiệm vụ của giám mục bị ảnh hưởng.”
“Ta không…”
Sau khi xác nhận thái độ của đại kỵ sĩ Thần Trạch, người phụ nữ tóc đỏ đột nghiên nhanh chóng lùi về sau vài mét, hai tay nâng hộp nhạc và run giọng hét lên:
“Ngươi chính là một tên điên. Mỗi ngày, ngươi đều phải chịu đựng quá nhiều đau đớn, vì vậy, ngươi hoàn toàn không sợ chết. Nhưng ta thì khác, ta có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ bất cứ lúc nào, mỗi ngày ta đều sống rất tốt, ta gia nhập Giáo hội Khoa học và Công nghệ…”
“Cũng là để khiến bản thân được sống thật tốt.”
“Đã vậy, tại sao ta lại phải chịu chết ở đây với ngươi?”
“…”
Đại kỵ sĩ Thần Trạch quay đầu nhìn cô ta với vẻ bình tĩnh, sau đó khẽ thở dài.
“Ngươi muốn chết, thì chờ ta rời khỏi đây rồi hãy chết…”
Người phụ nữ tóc đỏ vừa nhìn chằm chằm đại kỵ sĩ Thần Trạch, vừa từ từ lùi về sau, hai tay nhẹ nhàng cầm hộp nhạc.
Nhưng đại kỵ sĩ Thần Trạch chỉ chậm rãi cúi đầu.
Đột nhiên, ông ta đan các ngón tay của hai bàn tay vào nhau, sau đó bất ngờ bẻ ngược lại.
Răng rắc.
Mười ngón tay của ông ta xoắn lại và bị bẻ quặt, biến thành hình dạng kỳ quái.
Người phụ nữ tóc đỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm ông ta, để tránh cho ông ta thò tay vào chiếc rương màu bạc.
Nhưng cô ta không ngờ ông ta lại dùng cách như vậy, vì vậy, cô ta nhất thời kinh hãi.
Cô ta còn chưa kịp có bất kỳ hành động nào thì mười ngón tay đã trở nên đau nhói, hộp nhạc trong tay nhất thời tụt khỏi tay rơi mạnh xuống đất.
Hộp nhạc đó, giống như món đồ rẻ tiền mua ở ven đường, lớp thủy tinh mỏng trong nháy mắt vỡ tan tành.
Người phụ nữ nhảy múa bên trong chiếc hộp đã rơi ra ngoài.
Người phụ nữ tóc đỏ lập tức ngẩn người, cô ta thậm chí không thèm đếm xỉa đến những ngón tay bị đau, mà chỉ ngây ngốc nhìn mặt đất.
Người phụ nữ trong hộp nhạc đang úp mặt xuống đất, thế nhưng con rối nhỏ bé đó đang từ từ lắc đầu.
Cái cổ của nó chậm rãi xoay một vòng, khuôn mặt vừa khéo hướng về phía người phụ nữ tóc đỏ.
Sau đó, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào và cứng đờ đó bỗng trở nên u ám và đáng sợ.
“Á…”
Người phụ nữ tóc đỏ hét lên một tiếng, giống như đã phát điên, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng con rối hình người phụ nữ trên mặt đất đột nhiên nhảy lên cổ cô ta, vừa hát í a, vừa xé rách làn da sau gáy cô ta, sau đó hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo bằng nhựa gẩy gẩy, rồi chui vào cổ từng chút một.
“Những người ngu muội, không biết đi về đâu. Những linh hồn cố chấp, tàn khuyết mãi mãi.”
“Nhà tù trong lồng, mắt đỏ và lưỡi đỏ. Ngủ ở trong mồ, mãi mãi làm bạn với những vì sao.”
“…”
Một lúc lâu sau, người phụ nữ tóc đỏ đang giãy giụa trên mặt đất bỗng trở nên bất động, thế nhưng, có tiếng hát mơ hồ vang lên từ miệng cô ta.
Cô ta lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi xoay tròn trên mặt đất, rồi khẽ hát.
“Hãy cầu nguyện cầu nguyện đi, hỡi đám đông bị mắc kẹt trong đêm tối.”
“Hãy hy vọng hy vọng đi, vị thần giáng xuống từ mặt trăng đỏ!”
“…”
“Chân lý không phải là giảng đạo, sẽ không vướng mắc bởi ân huệ, những người không sẵn sàng hy sinh sao có thể tự xưng là thành kính?”
“Nếu chỉ muốn hy sinh người khác, đó chỉ là sự ích kỷ xấu xa mà thôi…”
Đại kỵ sĩ Thần Trạch khẽ lẩm bẩm, sau đó từ từ ngồi thẳng dậy và nhẹ nhàng báo cáo:
“Nhiệm vụ mai phục đã thay đổi. Một thanh niên bị nghi ngờ là dị biến giả giai đoạn thứ ba đã xuất hiện ở Thanh Cảng. Ta và kỵ sĩ Tường Vi không thể giải quyết hắn, bọn ta quyết định thực hiện kế hoạch thứ hai, kích nổ những đóa hoa chết chóc như một quả bom tinh thần, có thể sẽ gây ra chấn động cục bộ, các tín đồ hãy chú ý…”
“Cầu mong Chân Thần sẽ sớm xuống nhân gian!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất