Chương 832: Chó Cùng Rứt Giậu
“Gì?”
Bước đi giữa đám hoa chết chóc về phía rừng người chết ở phía dưới, Lục Tân đột nhiên khẽ ngẩng đầu.
Hắn cảm thấy bức xạ tinh thần xung quanh đã thay đổi.
Ban đầu, hắn đang thông qua phương pháp này để tìm hiểu chính mình, học và thực hành lý thuyết bảy bậc thang, và hắn đã đạt được những thành tựu to lớn.
Ví dụ, trước đây hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại có phản ứng khác nhau với những năng lực không giống nhau. Một số năng lực có thể ảnh hưởng sâu sắc đến hắn, một số năng lực hầu như không hề ảnh hưởng, một số tồn tại rất lâu, một số trong nháy mắt đã biến mất.
Bây giờ hắn đã hiểu, điều này là do mỗi người đều có bảy điểm thiếu hụt.
Trong bảy điểm thiếu hụt này, biểu hiện tương ứng của mỗi người cũng hoàn toàn khác nhau.
Hiện tại, hắn đang làm tổng kết.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận ra bức xạ tinh thần xung quanh đã suy yếu đi rất nhiều.
Loại năng lực khiến hắn trở nên nóng nảy, thậm chí còn ảnh hưởng đến cha và em gái, đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả cảm giác khiến hắn cảm thấy đau đớn ở nhiều bộ phận cơ thể cũng đột nhiên cách xa hắn, giống như chưa bao giờ tồn tại.
…
Ngoại trừ đau răng.
Đau răng là điều đáng ghét nhất. Rõ ràng răng của Lục Tân đã không còn đau nữa, nhưng nướu của hắn lại sưng lên.
Cơn đau răng giống như một tên đàn ông cặn bã, nó khiến nướu của hắn sưng đau rồi bất ngờ chạy mất.
Chỉ để lại nướu với cơn đau âm ỉ và “cái bụng” ngày càng to lên.
…
Năng lực tác động đến cảm xúc đã biến mất, khiến Lục Tân không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Nhưng Lục Tân đột nhiên phát hiện xung quanh càng ngày càng có nhiều những đóa hoa chết chóc.
Ban đầu, những đóa hoa chết chóc này đã tỏ ra khiếp sợ và đang từ từ nhường đường cho hắn.
Nhưng lúc này, chúng dường như bị ai đó xúi giục, lại bay đến trước mặt Lục Tân.
Hơn nữa, không phải là một đóa, mà là vô số đóa hoa chết chóc đang bay đến.
Trông chúng dày đặc một mảnh, với số lượng có thể lên đến gần một trăm.
“Chúng đang làm cái gì vậy?”
Lục Tân vô thức trở nên cảnh giác.
Mẹ bước tới từ phía sau Lục Tân. Đi giữa đám hoa chết chóc đó, bà ấy bị ánh sáng màu trắng nhạt chỉ có ở những thể tinh thần này chiếu rọi, khiến bà ấy có cảm giác giống như có một vị nhiếp ảnh gia cao cấp đang cẩn thận bố trí đèn theo chuyển động của bà ấy. Cảm giác này đẹp đẽ đến mức gần như không chân thực.
Hơn nữa, bất kể là lúc di chuyển hay lúc nói chuyện, dáng vẻ của bà ấy cũng đều xinh đẹp không chê vào đâu được. Bà ấy nhẹ nhàng nói:
“Chó cùng rứt giậu mà thôi…Một số người luôn nghĩ rằng cái chết có thể giải quyết tất cả. Có điều, phải nói là đôi khi họ cảm thấy sinh mệnh của mình vô cùng đáng giá…Đây lẽ nào không phải là một loại tự đại?”
“…”
Lục Tân nghe ra sự khinh miệt từ lời nói của mẹ, và cũng nghe ra một ý khác.
Mẹ Lục Tân muốn bảo hắn lùi ra sau một chút.
Bà ấy chuẩn bị ra tay rồi.
Bà ấy muốn hắn học hỏi, chứ không muốn hắn nộp mạng.
Thực ra, Lục Tân cũng nhìn ra những đóa hoa chết chóc này đang định làm gì.
Chúng bị ép buộc phải bay đến trước mặt Lục Tân bởi một ý chí nào đó, và chúng đã bắt đầu lộ ra xu hướng không ổn định.
Những đóa hoa chết chóc này vốn là những thể tinh thần khác nhau, chúng được nhào nặn với nhau bằng một hình thức tương tự như khâu vá và liên kết. Lúc ở trạng thái không ổn định, chúng dễ dàng phát sinh sự hủy diệt sức mạnh tinh thần, giống như quả bom tinh thần mà Lục Tân từng thấy trước đây.
Khi chúng bắt đầu đồng thời hủy diệt, thì dòng chảy hỗn loạn của tinh thần sẽ bị phân tán và xảy ra va chạm, điều này sẽ tạo ra sức mạnh khủng khiếp đến thế nào?
Với kiến thức chuyên môn ít ỏi của mình, Lục Tân cảm thấy sức mạnh đó ít nhất cũng tương đương với uy lực của hai mươi khẩu pháo điện ly siêu tầng.
Lục Tân không biết mình có thể chịu nổi không, dù sao thì hắn cũng chưa có kinh nghiệm tương tự bao giờ.
Nhưng mẹ Lục Tân rõ ràng không có ý định để Lục Tân mạo hiểm, do đó, bà ấy đã chuẩn bị bước tới chắn ở trước mặt Lục Tân.
Vì vậy, Lục Tân đã lặng lẽ lùi về phía sau một bước, đứng cùng một chỗ với em gái và cha.
Chuẩn bị xem pháo hoa.
…
“Vút vút…”
Ngày càng có nhiều đóa hoa chết chóc bay đến bên người Lục Tân, rồi từ từ dạt ra, giống như mùa hoa anh đào nở rộ, xinh đẹp lộng lẫy.
Xung quanh có rất nhiều đóa hoa, khiến người ta mê mẩn.
Nhưng những đóa hoa đó được tạo thành từ vô số thân người trắng bệch, từng đường nét khuôn mặt chúng hiện lên sống động trong mắt Lục Tân. Chúng há miệng yếu ớt như cá thiếu nước, từ từ chớp mắt như súc vật nằm trên thớt.
Trên cơ thể chúng đã bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt.
Bức xạ tinh thần mạnh mẽ đan xen, hợp nhất với nhau, khiến cho không khí càng ngày càng nặng nề.
Lúc này, ngay cả đầu óc của Lục Tân cũng trở nên hỗn loạn.
Nếu suy nghĩ của con người là một loại máy móc, thì cỗ máy tinh vi và phức tạp này đã bắt đầu bị ngoại lực tác động mạnh mẽ, khiến cho sự vận hành của nó trở nên trì trệ.
Có thể tưởng tượng, nếu người bình thường ở bên trong trường vực này, vậy chỉ riêng sức mạnh của bức xạ tinh thần trong đó cũng đủ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi khả năng tư duy và trở thành kẻ ngốc.