Mặt Trăng Đỏ

Chương 834: Thể Hiện Cho Cấp Trên Xem

Chương 834: Thể Hiện Cho Cấp Trên Xem


Chỉ có điều, hình như đầu óc cô gái đó có vẻ không được linh hoạt cho lắm, cô đã giúp Lục Tân giải quyết vấn đề, nhưng cô lại không quan tâm đến chính mình.
Những đóa hoa chết chóc đã nhanh chóng vọt tới trước mặt cô.
Lúc này, có vẻ như đã quá muộn để đóng ô rồi bung ô.
Nhưng cũng may là, đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn bất ngờ rơi xuống từ trực thăng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện người đó là một cô bé mặc đồng phục học sinh với mái tóc đuôi ngựa.
Với một sợi dây thừng quấn quanh eo, cô ấy rơi từ trực thăng xuống, vừa khéo rơi đến ngay trước mặt cô gái đang lơ lửng giữa không trung.
Sau đó bàn tay mảnh khảnh của cô ấy đã tạo thành một dấu tay.
Cô ấy nghiêm túc hét lên:
“Độ Thông Độ Lưu Hắc Khắc.”
Khi giọng nói của cô vang lên, những đóa hoa chết chóc đang vọt tới trước mặt cô gái mặc váy đen lập tức trở nên mù tịt, như thể không tìm thấy lý do để lao tới, như thể dòng nước chảy gặp phải chướng ngại vật, lần lượt chảy sang hai bên.
“Pằng!”
Có tiếng súng vang lên từ trên trực thăng.
Một viên đạn được bao bọc bởi hồ quang màu xanh lam bay ra, tiêu diệt một đóa hoa chết chóc.
Người đang ngồi trong cabin là một người đàn ông có vẻ rất đẹp trai với kính râm và một khẩu súng bắn tỉa trên tay.
Hắn vẫy tay từ đằng xa, với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:
“Hi!”

"Hả? Cái này là cái gì?"
Lục Tân bị sốc trước sự thay đổi đột ngột này.
Sao đột nhiên chiếc trực thăng có biểu tượng Thanh Cảng lại đến đây, chẳng phải đã nói ở đây có tràng vực tử vong không thể tới sao?
Có trực thăng tới đã đành, sao Búp Bê còn bất ngờ nhảy ra khỏi trực thăng vậy...
Nếu không nhờ cô ấy có thể mượn lực tinh thần của người chết, hoặc là nói nếu không phải những người chết ở đây khác với những người chết khác ở chỗ mặc dù sau khi chết rồi vẫn còn một lực lượng tinh thần khổng lồ thì lúc này chắc là cô gái nhỏ đã ngã chết rồi?
Sau đó là Tửu Quỷ, năng lực mà cô phát huy thực ra vặn vẹo những thể tinh thần cảm ứng này.
Vì cảm giác thể tinh thần hợp thành Tử Vong Chi Hoa xuất hiện dị thường nên mới lướt qua Búp Bê, nhắm phía sau của họ.
Cô ấy nhắc tới cái gì quỷ đó...
Sau đó là Thằn Lằn.
Thằng nhóc này cầm một cây súng lớn mà mới xử lý được có một đóa Tử Vong Chi Hoa đã cảm thấy bản thân rất đẹp trai rồi?
........................
"Đan Binh...."
Có một giọng nói khàn đặc vang lên từ bên trong tai nghe gắn trên gọng kính.
Lúc này, vì phóng xạ tinh thần chung quanh quá dày đặc nên cho dù có ở khoảng cách gần thì âm thanh cũng bị đứt quãng và biến điệu, nhưng hắn vẫn nghe được đây là giọng của Trần Tinh đang lo lắng:
"Nhận được chưa.... Giờ chúng ta...."
"Trợ giúp.... Không cần hoảng.... Giờ ngươi...."
"........ Có sao không?"
"........"
Lục Tân thở dài quay đầu nhìn mẹ.
Lúc này bà ấy đang quay trở lại, hiện tại xem ra không cần bà đến để hỗ trợ gì nữa rồi....
"Người nỗ lực à...."
Bà nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn về phía Lục Tân, nói:
"Lãnh đạo của các ngươi đến rồi, còn không mau biểu hiện tốt một chút đi?"
"Được."
Lục Tân gật đầu.
Tuy rằng không biết vì sao đã nói là không đến vậy mà các đồng nghiệp ở Thanh Cảng vẫn đến, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy rất vui.
Hắn liền hơi kích động chuẩn bị lao ra.
Mẹ lại nói:
"Đợi đã."
Sau đó nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới:
"Vạch chỗ áo bị cắt nát ra một chút, thương tích cũng không cần nhanh lành như vậy đâu."
Lục Tân:
"..........."
Hắn liếc nhìn mẹ một cái rồi làm theo lời bà.
"Tổ trưởng Trần, ta nhận được rồi, ngươi nghe thấy ta nói gì không?"
"Ở đây có hai dị biến giả rất lợi hại, ta đang chuẩn bị xử lý họ...."
''Không nghe thấy ngươi trả lời vậy ta đi trước nhé."
"......"
Lục Tân nghiêm túc giữ tai nghe đáp lại vài câu, thấy bên kia không có hồi âm hắn liền buông tay.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn em gái.
Vốn dĩ khoảng thời gian này là để học hỏi và tìm hiểu, nhưng nhóm đồng nghiệp đều đã ở đây, trọng tâm của hai dị biến giả kia hình như cũng không còn trên người của họ nữa, vậy thì không cần tiếp tục lôi kéo, dù sao thì nói học hỏi ở trong đống người chết...
... Ít nhiều gì nghe cũng có chút biến thái phải không?
...
"Rầm."
Ba Lục Tân là người đầu tiên xông lên.
Lục Tân và em gái dắt tay nhau đi đến, một cảm giác lạnh như băng lan tới.
Khi cảm giác lạnh lẽo này đã lan khắp cơ thể, Lục Tân liền cảm thấy vết thương lúc trước bị Tử Vong Chi Hoa cắt trúng giống như có lực sinh mệnh vậy, nó bắt đầu tự áp sát vào giữa rồi chậm rãi kết dính với nhau rồi cuối cùng lành lại.
Nói chậm chỉ là mang tính chủ quan.
Trên thực tế để hắn cảm nhận được sự kết dính lại thì tốc độ này đã rất nhanh rồi.
"Khoan hẳn lành..."
Lục Tân dặn em gái rồi phóng về phía trước.
Trong lúc này, em gái vươn người lên khỏi vai Lục Tân, có vẻ con bé không hài lòng:
"Ta không khống chế được."
Lục Tân bỏ qua cho sự non nớt của em gái.
Hắn tập trung tinh lực, cái bóng như một tàn ảnh ảm đạm trong đêm bổ nhào về phía trước.
"Bá…bá…bá…"
Trước khi xông tới, Lục Tân cố gắng phá vỡ liên tiếp chuỗi Tử Vong Chi Hoa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất