Chương 835: Dễ Dàng
Nhưng lúc này, sự xuất hiện của Búp Bê đã thay đổi tình hình hoàn toàn.
Ngày càng nhiều Tử Vong Chi Hoa xung quanh bị một loại lực lượng vô hình hấp dẫn, trái với lực lượng của tràng vực, nó không kiểm soát được mà chấn động đến Búp Bê, lại thêm Búp Bê không ngừng phóng ra tinh thần trùng kích để tiêu diệt những đóa hoa xung quanh mình, cuối cùng khiến cho bên cạnh Lục Tân càng ngày càn nhiều khoảng trống.
Hắn không cần đụng vào Tử Vong Chi Hoa cũng có thể dễ dàng vượt qua chúng.
"Bằng…bằng…bằng…"
Xung quanh và phía trước bất ngờ vang lên tiếng súng, đồng thời nổ ra từng vòng điện màu xanh.
Đó là tiếng súng của Thằn Lằn đang ở trên trực thăng.
Tốc độ của hắn cực kỳ chuẩn xác, hắn bắn vỡ hết những đóa Tử Vong Chi Hoa đang chặn ở trước và đang muốn tới gần Lục Tân.
Bình thường thì ngay cả đạn đặc biệt phiên bản cường hóa cũng không thể nào tiêu diệt được Tử Vong Chi Hoa chỉ với một viên, dù sao cường độ tinh thần của mỗi đóa Tử Vong Chi Hoa đều lên tới hai ba vạn, sự khủng khiếp của cường độ tinh thần này nghe thôi đã rợn cả người rồi.
Nhưng vì bản thân Tử Vong Chi Hoa cũng rất bất ổn, nó đang trên đà lụi tàn rồi.
Thế nên nó tạo thành một cảnh tượng cực kỳ kỳ dị.
Thằn Lằn ở trên trực thăng nhếch miệng, sắc mặt lạnh lùng, một phát liền bắn vỡ một đóa hoa, linh hoạt, ngầu lòi.
Hắn hận bản thân sao không ngậm thêm điếu thuốc trong miệng.
Tại nhìn thấy Trần Tinh đang ngồi trong toa lái, nên hắn không dám làm quá, vẫn nên ngoan ngoãn nằm trên sàn nhắm bắn thôi.
.........
"Chuyện này.... quá là dễ..."
Lục Tân thầm đắc chí.
Hắn gần như không gặp trở ngại gì, hắn dễ dàng xuyên qua một cái hố lớn để đi đến bên cạnh rừng người chết.
Lúc này, vô số người chết khiến người ta sợ hãi tột độ đã ngã xuống mặt đất mà vẫn còn giữ đủ loại tư thế.
Mỗi một đóa Tử Vong Chi Hoa biến mất hay vỡ nát đều làm cho một trăm người chết gần đó ngã xuống đất, hoàn toàn mất hết thể tinh thần, biểu hiện rõ nhất chính là rừng người chết này, ở đây gần như không còn ai đứng, chỉ còn một mảng xác chết ngã quỵ ra đất mà thôi.
Đồng tử Lục Tân co lại như rắn, ánh mắt đảo nhanh qua chung quanh rồi dừng lại một chỗ.
Chỗ đó cách hắn khoảng ba mươi mét, trong đống người chết có hai người.
Một người là người phụ nữ tóc hồng, đang chống một chân xuống đất làm động tác xoay tròn nhẹ nhàng.
Trong miệng vẫn còn đang ê a, ngân nga bài hát mà Lục Tân đã nghe được trước đó.
Nghe giọng của cô thì có vẻ rất nhẹ nhàng, còn có cảm giác cuồng nhiệt, nhưng khi cô quay người lại thì lại thấy ánh mắt cô ngây dại, nước mắt rơi lã chã, biểu cảm đau đớn tột cùng, chân chống trên đất đã chảy cả máu nhưng cô vẫn cứ hát.
Người còn lại là một lão già tóc bạc phơ, ông ngồi chồm hổm trên mặt đất, phía trước mặt có đặt một cái rương màu bạc.
Lúc này biểu cảm của ông có vẻ vừa sợ hãi vừa tức giận, còn không ngừng gào thét:
"Thanh Cảng, sao ngươi dám?"
"Các ngươi dám làm trái mệnh lệnh?"
"............"
"Là họ đúng không?"
Lục Tân lầm bầm, hắn nghiêng người về phía trước, mũi chân đi nhón vào chỗ hở trong đống người chết, nhanh chóng đi tới.
"Con quái vật kia...."
"....... Chính là ngươi?"
Cũng lúc này, ông lão tóc bạc cũng chú ý đến Lục Tân đang đi đến, sắc mặt ông chợt biến đổi, sự xuất hiện của Lục Tân dường như khiến ông cảnh giác, đột nhiên ông lấy từ trong rương ra một cái khoan dài dài.
Ông vừa nhấm nháp vừa hung hăng cầm cái khoan nhắm thẳng vào tim hắn.
Cho dù Lục Tân có nhanh thế nào đi nữa thì ở khoảng cách chỉ ba mươi mét cũng không thể nào nhanh bằng tốc độ ông cắm cái khoan vào tim hắn.
Nhưng lúc này Lục Tân chau mày.
Cái bóng dưới chân hắn run rẩy kịch liệt, mang theo một nhân tố màu đen dày đặc và quỷ dị nhanh chóng lao về phía trước.
"Bặc!"
Cái khoan trong tay lão già bỗng nhiên đứt đoạn.
Cổ tay dính đầy máu rơi xuống đất, mà trong tay vẫn còn cầm theo cái khoan.
"Sao lại thế?"
Lão già nhìn cổ tay của mình nằm dưới đất mà trán đổ mồ hôi lạnh.
Ông không dám tin vào mắt mình, nhưng điều đó cũng không ngăn được động tác của ông, ông lập tức vươn tay còn lại chụp lấy cái rương.
Chỉ là vừa khi ông vừa chộp lấy cái khoan trong rương là cổ tay đã bị giữ lại.
Cái bóng của Lục Tân đột ngột đi tới trước mặt ông.
Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay ông, mặt kề mặt.
Con ngươi hắn co lại, khóe miệng nhếch sang hai bên, vẻ mặt hưng phấn một cách lộ liễu.
Hắn cẩn thận đánh giá lão già này như thể hắn cảm thấy rất thú vị.
Biểu cảm này ngay cả ông lão tóc bạc cũng cảm thấy kinh hãi.
"Cho nên, vừa rồi chính ngươi...."
Lục Tân chậm rãi lên tiếng đồng thời điều chỉnh biểu cảm của mình.
Đồng tử đang co lại cũng dần thả lỏng, khóe miệng cũng khép lại, biểu cảm hưng phấn cũng trở nên bình tĩnh.
Còn có chút dịu dàng.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình, hắn mới từ từ nói:
"Làm ta cảm thấy đau đớn?"
Lão già tóc bạc tập trung sức lực đột nhiên hét lớn:
"Ngươi là......"
Còn chưa nói xong thì Lục Tân đã dùng sức nắm lấy cổ tay ông.
Răng rắc.
Lục Tân bẻ gãy cổ tay trái còn lại của ông, hắn còn vặn da thịt ông rồi xé toạt.
Nỗi đau dữ dội tràn ngập trong tâm trí ông lão, đã cắt ngang lời của ông còn khiến ông suýt chút nữa là ngất xĩu.