Chương 839: Phá Hủy Trường Vực
“Được rồi, bây giờ chúng ta cần đồng bộ một số tin tức.”
Sau cái ôm với Lục Tân, Trần Tinh ngồi trở lại trong cabin, vẻ mặt cô trở nên bình tĩnh, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
Lúc này, Lục Tân mới có phản ứng. Hắn vội nuốt những lời cảm động xuống bụng, rồi nghiêm túc báo cáo:
“Khi đến điểm quan trắc, ta phát hiện các đồng nghiệp đều đã bị ô nhiễm nghiêm trọng. Sau khi xác minh, và.... nhờ sự giúp đỡ có thù lao của một người trong câu lạc bộ nhân tài cao cấp của Viện nghiên cứu Nguyệt thực, ta đã xác định được nguyên nhân gây ra vụ ô nhiễm này là một trường vực chết chóc.”
“Trường vực này được xác định là có liên quan đến nữ vương trong vùng cấm cấp S, nhưng đó chỉ là loại trường vực thuần túy không ẩn chưa ý chí trong đó.”
“Các đồng nghiệp của Thanh Cảng chúng ta, đều.... rất tốt.”
“Nhà nghiên cứu Vương Tùng và đội trưởng Lý Kiến đã hỗ trợ ta rất nhiều trong việc phá hủy trường vực chết chóc này.”
“Vừa rồi ta đã tiến hành dọn dẹp trường vực này, đã dọn dẹp đến nhóm thiết bị thứ bốn mươi tám, tức là đã phá hủy được một nửa số thiết bị ổn định để duy trì trường vực này. Về lý mà nói thì trường vực này đã bị phá hủy, lúc này đang dần tiêu tan, nhưng ta lại bị kẻ địch tập kích.”
“Có hai kẻ địch đã tấn công ta. Người thứ nhất là một ông lão hình như có vẻ không sợ những đau đớn về thể xác, bây giờ ông ta đang đau đớn lăn lộn ở đằng kia. Người thứ hai hình như là một người phụ nữ biết ca hát, bây giờ cô ta đang không ngừng ca hát và xoay người với một chân. Còn có đám người chết này.”
“Nhưng ta nghi ngờ có thể còn có những người khác, không biết liệu chúng có sửa chữa lại trường vực này hay không.”
“...”
Lục Tân nói một hơi rồi dừng lại và suy nghĩ xem còn gì chưa báo cáo nữa không.
Trần Tinh chăm chú lắng nghe và nhanh chóng hỏi lại:
“Nói cách khác, ngươi chỉ mới phá hủy được một nửa số thiết bị ổn định?”
Lục Tân gật đầu:
“Nhà nghiên cứu Vương Tùng nói rằng chỉ cần phá hủy một nửa số thiết bị ổn định, là có thể giải quyết được trường vực…”
“Nhưng kẻ địch cũng có thể dễ dàng sửa chữa được trường vực.”
Trần Tinh nói thẳng:
“Vì vậy, chúng ta nhất định phải phá hủy nhiều hơn nữa.”
Lục Tân hơi ngơ ngác, rồi nói:
“Ồ, vậy ta sẽ đi ngay.”
Trần Tinh lắc đầu, nói:
“Không cần.”
Nói xong, Trần Tinh cầm bộ đàm lên và nói:
“Có thể ra tay rồi.”
Lục Tân lập tức im lặng, sau đó bất ngờ ngẩng đầu lên.
Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn âm u, đây là thời điểm trời tối nhất trước bình minh.
Bầu trời phía xa tối om không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng khi trong lòng Lục Tân cảm thấy nghi hoặc, Lục Tân lại thấy trên bầu trời đen kịt phía xa bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều màu sắc tươi sáng.
Trông nó giống hệt như pháo hoa, với màu vàng tươi chầm chậm bay lên từ sâu trong màn đêm đen kịt, vẽ ra một vòng cung dài thật dài, rồi từ từ cắm xuống mặt đất. Sau đó, đột nhiên có rất nhiều pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung ở phía chân trời.
Ầm!
Sau một vài giây, một âm thanh trầm đục đột nhiên dội lại.
Mặt đất khẽ rung chuyển, tuy không dữ dội nhưng vẫn khiến thân thể mọi người hơi tê dại.
“A, đây là…”
Lục Tân lập tức giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.
Nhìn thấy những chấm đỏ hiển thị trên mắt kính bên trái đang liên tục biến mất trên diện rộng, Lục Tân nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Phía Thành Phòng Bộ đã tiếp quản công việc này.”
Trần Tinh mỉm cười nhìn Lục Tân và nói:
“Trước khi ngươi và nhà nghiên cứu Vương Tùng chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp trường vực, trong báo cáo cuối cùng, nhà nghiên cứu Vương Tùng đã gửi chương trình mà hắn đã biên soạn cho tổng bộ. Sau đó, tổng bộ đã kiểm tra và viết lại, bọn ta có thể ở trong thành phố Thanh Cảng lần theo dấu vết và biết được những vị trí ổn định này, và đương nhiên cũng có thể phá hủy những thứ này từ xa.”
Trần Tinh khẽ thở dài và nói tiếp:
“Phía thành phố không dám phái lực lượng vũ trang vào cuộc. Hầu hết các loại vũ khí tấn công tầm xa được chôn ở các tụ điểm bên ngoài thành phố đã nằm ngoài tầm kiểm soát, nên bây giờ Thanh Cảng chỉ có thể giúp chúng ta đến vậy thôi.
“…”
“Như vậy hẳn là đủ rồi?”
Phải mất một lúc lâu Lục Tân mới có thể thu lại biểu cảm ngạc nhiên mà hắn suýt chút nữa đã thể hiện ra.
Lục Tân nghiêm nghị gật đầu với vẻ không hề lấy làm bất ngờ.
“Trường vực được xác định là đã bị phá hủy.”
Trần Tinh tiếp tục nói trong bộ đàm:
“Có thể cho đội hỗ trợ vào cuộc rồi.”
Lục Tân vốn tưởng hắn còn phải làm rất nhiều việc, không ngờ Trần Tinh đã xử lý xong những việc còn lại một cách nhẹ nhàng như vậy.
Lục Tân mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, vì vậy, hắn quyết định tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi này.
Sau khi xong việc, Trần Tinh mới quay sang nói với Lục Tân:
“Vì trước đó không xác định được tình hình bên trong trường vực này, cho nên, hiện tại chỉ có mấy người bọn ta đến đây.”
“Bây giờ, không chỉ riêng nơi này xuất hiện dị biến, mà nhiều tụ điểm lớn xung quanh Thanh Cảng đều đã phái lực lượng vũ trang ra quân, họ tấn công bừa bãi tất cả các lực lượng khác. Thậm chí, trên đường bay đến đây, bọn ta cũng bị tấn công.”
“Thần Bà và Hùng Hài Tử đã rời khỏi trực thăng giữa đường để đi điều tra chuyện này.”
“Bây giờ chúng ta còn rất nhiều việc cần phải làm.”
“Cần điều tra mục đích thực sự của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, và các cuộc bạo loạn vũ trang xuất hiện ở các tụ điểm xung quanh.”
“…”