Chương 838: Nó Rất Thích
Sau đó hắn lại nghe thấy giọng Trần Tinh vang lên từ trong tai nghe:
“Nhìn xem Búp Bê đã đeo mặt nạ lên chưa. Lúc nãy khi cô ấy nhảy xuống từ trực thăng, ta để ý thấy hình như cô ấy đã tháo mặt nạ xuống rồi... Nếu cô ấy đã đeo lên lại, vậy lập tức dẫn theo cô ấy quay về ngay.”
“Bây giờ chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."
"..."
"Ờ!"
Lục Tân nuốt lời cảm ơn dài lê thê phía sau lại, liếc mắt nhìn về phía Búp Bê, đúng là cô ấy không mang mặt nạ thật.
Khi hắn bước tới trước mặt cô ấy, trên vạt váy màu đen của cô ấy có một chiếc vòng trang sức nhỏ bằng bạc, một đầu móc vào thắt lưng bên hông, một đầu móc vào một chiếc mặt nạ tinh xảo.
Lục Tân đoán, ngay cả vòng trang sức cũng phải chọn cái có tạo hình hoa hồng tinh xảo, đây nhất định là bút tính của tiểu đội phục vụ.
Có thể bọn họ cũng biết Búp Bê có thói quen ném đồ lung tung nên đã chuẩn bị một cái vòng trang sức như vậy cho cô ấy.
Hắn cầm lấy mặt nạ, ấn lên mặt Búp Bê, rồi vòng hai dây đeo mặt nạ ra sau, cột lại giúp cô ấy. Sau đó, hắn lại giúp Búp Bê kiểm tra những trang bị khác một chút.
Dù sao bản thân cũng từng tiếp nhận nhiệm vụ làm bạn với Búp Bê, xem như cũng là một nửa thành viên của tiểu đội phục vụ Búp Bê rồi.
Cho nên, tính ra hắn khá là có kinh nghiệm trong việc làm thế nào để hạ thấp tầm ảnh hưởng của Búp Bê với những người xung quanh.
Sau khi làm xong những việc này, hắn mới dẫn theo Búp Bê, nhanh chóng đi về phía trực thăng.
Không thể không đi nhanh, bởi vì tầm bay của Búp Bê đã ngày càng thấp rồi, nếu không mau mau chạy tới nơi, rất có thể cô ấy sẽ rớt xuống xác người chết la liệt đầy đất mất.
Nhìn cặp giày mới tinh kia đi, nếu dẫm phải xác chết, chắc chắn sẽ không còn dễ nhìn nữa.
...
"Ha ha, đội trưởng thân ái, ngươi có vui khi thấy ta tới cứu các ngươi không?"
Thằn Lằn, người vừa bị Trần Tinh đẩy xuống dưới, hiện đang đứng giữa đống xác chết, hai mắt cảnh giác quan sát xung quanh, vừa thấy Lục Tân đã lập tức tươi cười đầy mặt.
"Ta phải nói gì với các ngươi?"
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn cười nói:
“Kỳ thật nếu các ngươi tới trễ thêm một chút, ta có thể đã giải quyết xong chỗ này rồi."
Lời nói này khiến Trần Tinh đang ngồi trong trực thăng và Tửu Quỷ đứng cách đó không xa vô cùng sửng sốt.
Thằn Lằn đứng bên cạnh cười nói:
“Vâng vâng vâng, chúng ta ai cũng biết mà, năng lực của ngươi mạnh như vậy, sao có thể không giải quyết được vấn đề chứ!"
Nói xong hắn còn nháy mắt với Trần Tinh, làm ra vẻ tất cả mọi người đều hiểu.
Trần Tinh không để ý đến ánh mắt của Thằn Lằn, chỉ chăm chú quan sát Lục Tân một lượt từ trên xuống dưới.
Bởi vì cô đang đeo kính nên bộ dạng trông rất nghiêm túc. Lục Tân cũng vô thức nghiêm túc hẳn lên, chuẩn bị báo cáo lại sơ bộ về nhiệm vụ lần này cho cô, nhưng không ngờ, Trần Tinh bất chợt vươn người ra khỏi cabin, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tân hồi lâu, sau đó mới ngồi về chỗ.
Cô nhỏ giọng mở miệng:
“Ngươi không sao hết, thật tốt quá."
…
“Tại sao lại nói là ta không sao?”
Lục Tân có chút không phản ứng kịp trước cái ôm của Trần Tinh.
Hắn nghĩ thầm, quần áo của mình đã trở nên rách rưới như vậy, hơn nữa, trên người vẫn còn rất nhiều vết thương chưa lành.
Ồ, nó đã lành rồi.
Mặc dù những suy nghĩ này nảy lên trong đầu, nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Cái ôm của Trần Tinh không chứa đựng tình cảm cá nhân, đương nhiên không thân mật lắm.
Cô chỉ đặt hai tay lên vai hắn mà thôi.
Nhưng chính cái ôm như vậy đã khiến Lục Tân hiểu ra một điều.
Họ đến đây không phải vì nhiệm vụ, mà là vì thực sự lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với hắn không.
Lục Tân không biết phải nói gì, đành mỉm cười nhìn Trần Tinh.
...
Ở một góc độ mà người khác không thể nhìn thấy, bị Trần Tinh ôm như vậy, Lục Tân cảm thấy hơi xấu hổ. Cha mẹ và em gái Lục Tân đều đang đứng trên đống người chết ở gần đó. Lặng lẽ nhìn một màn như vậy trước trực thăng, em gái có vẻ hơi nghi hoặc.
“Chỉ là những việc khiến người ta buồn nôn mà thôi.”
Cha Lục Tân cười nhạt và đáp:
“Mối quan hệ giữa con người với nhau vốn dĩ rất tàn khốc.”
“Ăn no rồi thì quàng vai bá cổ, mặc ấm rồi thì liếc mắt đưa tình.”
“Nhưng trên thực tế, ngươi là cái gì của hắn, hắn là cái gì của ngươi, vốn dĩ chẳng có chút quan hệ gì.”
“Người phụ nữ đó rõ ràng không biết tự lượng sức, thực sự coi nó là cấp dưới, ha ha, cô ta đủ tư cách sao?”
“Biết rõ đó là một con sư tử ăn thịt người mà còn giả bộ tỏ ra mình không sợ hãi đi ôm nó, biết rõ chó mèo bản tính vốn hiền lành, còn lừa gạt bản thân rằng mình có tình cảm với động vật. Những người này, đúng là càng sống càng trở nên giả tạo...”
“...”
Em gái chăm chú lắng nghe, dường như còn khẽ gật đầu phụ họa.
Mẹ Lục Tân khẽ lườm cha hắn và nói:
“Nếu ngươi thực sự hiểu điều này, vậy tại sao ngươi vẫn còn sợ hãi như vậy?”
Em gái Lục Tân lại có chút không hiểu, ánh mắt con bé hết nhìn mẹ rồi lại nhìn cha.
Thấy cha hắn đã ngừng nói, mẹ Lục Tân mới khẽ thở dài và mỉm cười:
“Nó rất thích...”
“Thứ có thể được người ta yêu thích, sao có thể nói là không có giá trị?”