Chương 841: Dự Án Phúc m
Búp Bê đang cúi đầu với khuôn mặt có đeo mặt nạ hình hồ ly. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tân, cô mới ngẩng đầu ngước nhìn hắn.
Trong hốc mắt của cô là con ngươi màu đen.
Thật kỳ lạ, Lục Tân có thể nhìn ra Búp Bê đang mỉm cười ngay cả khi cô đang đeo mặt nạ.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Lục Tân chậm rãi tìm chủ đề trò chuyện.
Thực ra, Thằn Lằn đã nhanh mồm nhanh miệng nói cho Lục Tân biết chuyện Búp Bê không chịu nghe lời khuyên nhủ của bất kỳ ai, một mực muốn đơn độc ra ngoài tìm hắn. Nghe xong, trong lòng Lục Tân cảm thấy có chút vi diệu, dù sao thì.... mình cũng là một nhân viên tốt luôn tuân thủ các quy tắc.
Người trước mặt rõ ràng là một cuốn giáo trình tiêu cực!
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện Búp Bê dứt khoát chạy ra khỏi thành phố, mọi người trong khắp thành phố đều vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng lại không thể giữ cô lại.
Thực sự rất thú vị!
Nhân vật lợi hại nhất chính là như vậy, khi cô đã trở nên nóng nảy thì cả thành phố cũng phải bó tay.
Búp Bê vốn dĩ đang cúi đầu, nhận thấy Lục Tân đang đến gần, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, như thể lo sợ sẽ bị mắng. Nhưng sau khi thấy Lục Tân hỏi han mình, và phát hiện giọng điệu của hắn không có vẻ gì là tức giận, cô mới ngẩng đầu mỉm cười với hắn. Sau đó, giống như nhớ ra điều gì đó, cô im lặng suy nghĩ giây lát, rồi đột nhiên xoay người lần mò phía sau ghế ngồi.
Sau đó, cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ và đưa nó cho Lục Tân.
Bên trong là sáu chiếc bánh gạo nếp màu xanh lục, màu đỏ và màu vàng, có chiếc thì giống đầu mèo, có chiếc thì giống đầu lợn.
Lục Tân không khỏi ngơ ngác, sau đó mỉm cười và nói:
“Vừa đúng lúc, ta cũng thấy đói rồi.”
Nói rồi Lục Tân nhận lấy chiếc hộp, hắn dựa người vào trực thăng rồi cùng ăn bánh gạo nếp với Búp Bê.
…
Xung quanh, mưa đã tạnh, trời tờ mờ sáng.
Một tia nắng chiếu xuyên qua những đám mây từ phía đông, rơi xuống vùng hoang vu sau cơn mưa.
…
“Tình hình nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
Sau khoảng một giờ thẩm vấn, Trần Tinh mới bước ra khỏi nhà xưởng.
Cô vừa vẫy tay, Thằn Lằn liền ân cần bước đến và đưa cho cô một điếu thuốc.
Khi Lục Tân, Tửu Quỷ và đội trưởng đội hỗ trợ bước tới, Trần Tinh bèn dập tắt điếu thuốc, xoa nhẹ giữa đôi lông mày rồi nói:
Từ cuộc thẩm vấn vừa rồi, ta biết được lần này Giáo hội Khoa học và Công nghệ đến đây là do một lời tiên tri. Dù chưa biết được mục đích cụ thể, nhưng có thể thấy Tổng giám mục của bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ.
Kế hoạch lần này của bọn chúng có tên là ‘dự án phúc âm’, có liên quan đến nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm. Tiếc là kỵ sĩ tóc đỏ có tên là Tường Vi kia đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, tư duy của cô ta rất hỗn loạn, vả lại chức vị của cô ta rất thấp, nên không biết rõ nhiều nội tình.
“Ta nghi ngờ, không biết ông lão tóc bạc kia có còn là con người hay không. Ông ta đã bị cải tạo không ra hình dáng gì nữa rồi, vả lại còn chịu đựng đủ loại tra tấn...”
“Bây giờ, ta đã không thể hỏi thêm bất kỳ điều gì.”
“...”
Thằn Lằn liếc nhìn khuôn mặt Lục Tân.
Lục Tân ngơ ngác một hồi rồi khẽ lắc đầu và nói với vẻ vô tội:
“Thật sự không phải ta làm...”
Thằn Lằn nói một cách kiên định:
“Ta tin.”
Lục Tân khẽ sờ trán, gần như muốn gọi em gái qua.
“Điều này không quan trọng.”
Trần Tinh trừng mắt với Thằn Lằn, xua tay rồi nói:
“Từ kết quả thu được ở thời điểm hiện tại có thể thấy, Thanh Cảng chúng ta đã phải trả giá rất đắt, nhưng Giáo hội Khoa học và Công nghệ cũng đã tổn thất không ít.”
Trần Tinh nói tiếp với vẻ nghiêm túc:
“Trước mắt, ta có thể chắc chắn Giáo hội Khoa học và Công nghệ đã phái bảy người đến Thanh Cảng.”
“Một người trong số đó là Tổng giám mục, ngoài ra còn có bốn kỵ sĩ và một linh mục Khoa học và Công nghệ.”
“Người phụ nữ tóc đỏ nói rằng, cô ta cũng không quen biết người cuối cùng, chỉ biết người này đến từ thành phố ven sông, nhưng cô ta chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với người đó.”
“Và mục đích của bọn chúng chính là mượn sức mạnh của vùng cấm cấp S để thực hiện ‘dự án Phúc m’.”
“…”
“y dô…”
Thằn Lằn nghe vậy không khỏi tặc lưỡi:
“Chỉ có bảy người mà dám làm xằng làm bậy trong vùng cấm, thậm chí hoàn toàn không ngại đối đầu với Thanh Cảng chúng ta?”
“Trên thực tế…”
Trần Tinh thở dài:
“Nếu là một dị biến giả rất mạnh, thì bảy người, hoặc thậm chí chỉ một người, cũng đủ để phá hủy một thành phố.”
Thằn Lằn trầm ngâm, ánh mắt hắn đảo qua Lục Tân, rồi dừng lại trên người Búp Bê đang ngoan ngoãn ngồi trên trực thăng ở đằng xa.
“Ta hiểu rồi, cấp độ bom hạt nhân.”
“...”
Nghe đến đây, Lục Tân liền quay đầu nhìn Búp Bê, nghĩ thầm Thằn Lằn nói có lý.
Trần Tinh nhanh chóng quét mắt nhìn Lục Tân rồi nổi giận quát Thằn Lằn:
“Ngươi im miệng ngay.”
Thằn Lằn lập tức rụt đầu lại, không dám hó hé nữa.
“Những gì ta sắp nói tiếp theo đều là trọng điểm.”
Giọng nói của Trần Tinh trở nên trịnh trọng hơn:
“Để thực hiện ‘Dự án Phúc m’ này, bọn chúng đã thực hiện ba kế hoạch.”
“Kế hoạch thứ nhất chính là kế hoạch có tên mã là ‘đóa hoa chết chóc’ mà chúng ta vừa mới phá hủy xong.”