Chương 853: Trở Nên Chân Thực Hơn
“Ồ!”
Sau khi nhìn chằm chằm Lục Tân một lúc lâu và xác định lúc này Lục Tân không phải đang nói đùa với mình, Búp Bê mới há to miệng mà không thốt lên được câu nào.
Đây là lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cô.
Lúc này, Lục Tân đang ngồi ở ghế lái cách Búp Bê chỉ hai mươi cm, hắn thậm chí cảm nhận được trên người cô gái này đang trào dâng một niềm vui khó tả, cảm giác đó giống như là một chú chim nhỏ vào một ngày đẹp trời nào đó biết được mình có thể bay, hay một đứa trẻ lang thang bên vệ đường lần đầu tiên biết được mình cũng có thể được ăn miếng đùi gà vàng ruộm sau ô cửa kính.
Đối mặt với cảm xúc này của cô, Lục Tân khẽ nhoẻn miệng cười.
Cảm giác vừa không dám tin lại vừa vui mừng này của Búp Bê khiến tâm trạng Lục Tân trở nên rất tốt.
Sau khi xác nhận điều đó theo cách riêng của mình, vẻ mặt Búp Bê trở nên cực kỳ vui vẻ.
Lục Tân liếc nhìn cô, xác định đây là một biểu cảm vui vẻ thực sự.
Nó không giống với nụ cười mà hắn thường thấy ở cô mỗi khi cô gặp hắn trước đây.
Trong sự vui vẻ này còn xen lẫn cảm giác phấn khích và hoạt bát. Búp Bê vừa mỉm cười, vừa kéo cái cổ áo đứng màu trắng kiểu dáng Châu u đang quấn quanh cổ xuống, để lộ ra chiếc cổ mảnh mai, sau đó, cô mỉm cười ném nó sang một bên.
Lần này, vì Búp Bê một mực đòi ra khỏi thành phố, cho nên lúc đó mặc dù thời gian rất gấp gáp, nhưng đội phục vụ vẫn quấn chặt cô với đủ loại trang phục và phụ kiện.
Quần áo trang sức đủ cả, trông cô duyên dáng và sang trọng như một cô công chúa nhỏ.
Nhưng bây giờ, cô công chúa nhỏ này đang mỉm cười vui vẻ, còn ra sức chớp mắt, tháo cặp kính áp tròng xinh đẹp trong đôi mắt ra.
Lục Tân nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, trong veo và sâu thẳm, đen trắng rõ ràng.
Sau đó, cô cởi chiếc áo gile mặc bên ngoài chiếc váy đen của mình ra.
Cô liếc nhìn chiếc váy màu đen nặng nề trên người, sau đó bắt đầu cúi đầu và xé từng lớp ren nặng nề trên đó.
Cô đá văng đôi ủng rồi ra sức duỗi thẳng đôi chân thon dài của mình.
Cô cởi quần tất của mình xuống rồi đá sang một bên.
Cô giật bộ tóc giả màu cam đang đội trên đầu xuống, lộ ra mái tóc đen dài.
Cô tháo trang sức trên đầu xuống, mái tóc dài buông xõa đến ngang lưng.
…
Lục Tân cẩn thận nắm lấy vô lăng, nhìn thấy cô gái bên cạnh mình càng lúc càng trở nên mỏng manh.
Cỏ dại phía trước đầu xe liên tục bị nghiền vào dưới bánh xe.
Chiếc xe càng lúc càng tiến lại gần những căn lều của các lực lượng vũ trang ở đằng xa.
Chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, mà Búp Bê dường như đã biến thành một người khác.
Lúc này, Búp Bê không còn mặc những bộ váy nặng trịch, hóa trang như công chúa trong truyện cổ tích nữa, bất kỳ lúc nào cũng phải đeo kính áp tròng và dùng ô che mặt giống như một nhân vật trong phim hoạt hình. Thay vào đó, cô đã thực sự biến thành một cô gái nhỏ vui vẻ mặc một chiếc váy đen mỏng manh dài đến ngang đầu gối, với mái tóc đen như thác nước, cô ấy ngửa mặt lên trời mỉm cười đón nắng và gió ngoài cửa sổ.
Lục Tân đột nhiên cho xe chạy chậm lại.
Hắn quay đầu liếc nhìn từ đầu đến chân của Búp Bê, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc.
Trước đây, hắn từng nhìn thấy Búp Bê rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ thấy cô gái này rất xinh đẹp.
Nhưng sự xinh đẹp của cô có vẻ không chân thực.
Nhưng bây giờ Búp Bê đang để chân trần, mái tóc không được búi bằng bất kỳ phụ kiện nào, cô không cầm ô và cũng không đeo kính áp tròng.
... Cô thậm chí còn không mang giày.
Lục Tân đột nhiên có cảm giác cô gái này đang trở nên chân thực hơn.
Cô không chỉ trở nên chân thực về ngoại hình, mà chỉ với một đoạn đường ngắn ngủi này, cô giống như đã thực sự sống lại.
...
“Làm cái gì đấy? Mau dừng lại, nếu không ta sẽ nổ súng.”
Chiếc xe cải tiến chạy dọc theo con đường nứt nẻ rồi nhanh chóng áp sát một căn lều bên đường.
Bên ngoài căn lều, mấy tên lính vũ trang đang ngồi xiêu vẹo lập tức đứng dậy.
Chúng chĩa súng về phía xe của Lục Tân từ xa và hét lớn:
“Bất kể ngươi đến từ nơi nào, đều cút ngay ra khỏi đây. Đại ca của bọn ta đã nói, nơi này đã bị bọn ta chiếm rồi, không có lý do lý trấu gì hết, kẻ nào dám đến đều nổ súng...”
Lúc này, Lục Tân không lên tiếng mà chỉ quay đầu nhìn Búp Bê.
Sột soạt.
Có rất nhiều người tràn ra từ phía sau họ, người thì cầm súng, người thì la hét.
Thậm chí, có người còn lập tức ngồi xổm xuống, giương súng, nhắm thẳng vào ghế lái.
Chỉ có điều, dường như hắn vừa nhìn thấy thứ gì đó trong kính ngắm, ánh mắt vô thức dại ra.
...
Đến lúc này, Lục Tân mới quay đầu nhìn về phía trước.
Hắn trông thấy chỉ trong vòng chưa đầy mười giây ngắn ngủi, gần như tất cả những người trong căn lều này đều đã vọt ra ngoài.
Với khuôn mặt hung ác và cuồng nhiệt, chúng không ngừng hét lên với Lục Tân.
Dường như trong thân thể chúng đang chứa đựng một sự điên rồ nào đó, khiến chúng bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi máu nổ súng vào bất cứ ai.
“Những người này quả nhiên rất điên rồ...”
Lục Tân nghĩ thầm, vẫn không trả lời mà tiếp tục tìm kiếm các nút xung quanh vô lăng.