Chương 854: Ta Thực Sự Sai Rồi
Hắn đang tìm nút mở cửa sổ trời trên nóc xe, hơn nữa hắn còn nghi ngờ liệu có phải đội hỗ trợ đã tháo nó ra trong quá trình dọn dẹp hay không.
Người ở bên ngoài càng lúc càng đông, chúng chạy ào ào ra khỏi lều, chẳng mấy chốc đã lên đến mấy chục người.
Vô số súng ống và thậm chí cả súng phóng tên lửa đều nhắm thẳng vào xe cải tiến, những tiếng mắng chửi vang lên không ngừng, hình như chúng đang hét lên những câu đại loại như “người trong xe mau ra đây” “bất kể là ai muốn cướp lấy bảo bối đều giết thẳng tay” “ba hai một”.
Nhưng rất may là lúc này, Lục Tân cuối cùng cũng tìm thấy nút bấm. Hắn nhẹ nhàng bấm mở cửa sổ trời trên nóc xe.
Hắn thở phào nhẹ nhõm và nói với Búp Bê đang ngồi ở ghế phó lái.
“Hãy đứng lên đi, để cho cả thế giới này được thấy dáng vẻ thực sự của ngươi.”
...
“Hả?”
Búp Bê đang cố gắng duỗi đôi chân ra, trông cô tựa như nàng tiên cá nhỏ lần đầu tiên thoát khỏi cái đuôi của mình.
Nghe Lục Tân nói vậy, Búp Bê bèn quay đầu liếc nhìn Lục Tân một lần nữa, đôi mắt cô giống như không hiểu khẽ chớp chớp.
Lục Tân mỉm cười với cô và chỉ vào cửa sổ trời đang mở.
Búp Bê ngẩng đầu nhìn lên. Cô trông thấy bầu trời xanh qua cửa sổ trời đang mở.
Cô đột nhiên trở nên hơi căng thẳng.
Vô thức quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt khích lệ của Lục Tân.
Búp Bê không hiểu ý của Lục Tân lắm, nhưng cô rất nghe lời.
Có vẻ như Búp Bê cũng hơi sợ khi phải xuất hiện trước mặt người khác mà hoàn toàn không có biện pháp bảo vệ nào như thế này.
Có thể là vì từ lâu Búp Bê đã biết mình sẽ gây ra tai họa và hoảng sợ khi xuất hiện trước mặt bất cứ ai, vì vậy cô ép bản thân phải quen với việc che chắn thật chặt chẽ. Việc không muốn đeo mặt nạ vốn là sự bướng bỉnh cuối cùng của cô.
Nhưng chút bướng bỉnh cuối cùng này cũng phải thỏa hiệp sau khi cô quen biết Lục Tân.
Nhưng lúc này, Lục Tân lại bảo Búp Bê hãy mạnh dạn đứng lên, hắn dường như không chút lo sợ sẽ có người nhìn thấy cô.
Và cũng hoàn toàn không sợ cô sẽ gây ra tai họa.
Ánh mắt này đã khích lệ Búp Bê rất nhiều. Cuối cùng, cô cũng hơi rụt rè, chậm rãi thu chân lại.
Búp Bê giẫm lên ghế phó lái, sau đó dùng hai tay vịn cửa sổ xe, từ từ vươn cái đầu nhỏ của mình, lộ ra hai con mắt trên nóc xe.
Cô cẩn thận quan sát thế giới này.
Cơn gió thổi đến từ vùng hoang vu, hất tung mái tóc của Búp Bê.
Khoảnh khắc này, xung quanh thật yên tĩnh.
Búp Bê giống như một chú mèo con sợ hãi, vừa rụt rè vừa tò mò, chậm rãi liếc nhìn những người xung quanh.
Đây là lần đầu tiên Búp Bê đối mặt với thế giới này bằng diện mạo chân thực của mình nên trong cô lúc này đầy hoảng sợ và thăm dò.
Đôi chân Búp Bê như thể đang run lên, cô duỗi một cánh tay ra và tìm kiếm trong vô vọng.
Lục Tân vẫn đang quan sát Búp Bê. Thấy vậy, hắn vội vàng nắm lấy tay cô.
Cảm nhận được sự ủng hỗ của Lục Tân, lúc này, Búp Bê từ từ đứng thẳng dậy và quan sát thế giới thực vốn không mấy tốt đẹp này.
Sau đó, Búp Bê nở một nụ cười với vẻ vui mừng xen lẫn chút ngại ngùng.
...
“Cạch cạch...”
Sau vài giây cực kỳ yên tĩnh, một âm thanh ồn ào đột nhiên vang lên.
Đó là âm thanh súng ống rơi xuống đất.
Tất cả những tên lính vũ trang đang cầm súng trường, và vác súng phóng tên lửa đang nhắm thẳng vào xe cải tiến với vẻ dữ tợn đều trở nên sững sờ.
Ban đầu, chúng đã sẵn sàng đồng loạt nổ súng về phía xe cải tiến, nhưng lúc này, vẻ mặt chúng đều trở nên đờ đẫn.
Trên khuôn mặt chúng xuất hiện sự thay đổi ở nhiều mức độ khác nhau.
Ban đầu là mờ mịt, sau đó là ngạc nhiên, và cuối cùng dần trở nên vui mừng và dịu dàng.
Thậm chí còn có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Sức mạnh với xung kích cực mạnh trong nháy mắt đánh vào trái tim chúng, khiến nhịp đập của trái tim chúng đều trở nên nhẹ nhàng.
Hóa ra trước đây, sự hiểu biết về cái đẹp của mình lại hạn hẹp đến như vậy.
Búp Bê nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài từ cửa sổ trời của xe cải tiến, trông cô không khác gì mặt trời đang mọc ở phía chân trời.
“Ta...”
Một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn và dáng người thô kệch đứng ở phía trước đám người này bất ngờ quỳ xuống.
Với biểu cảm méo mó và thân người run rẩy, hắn không kìm được nước mắt, đồng thời kêu lên thất thanh:
“Ta... sai rồi, xin lỗi... xin lỗi... người đàn bà xinh đẹp...”
“Không, ngươi là một cô bé xinh đẹp...”
“Ta thực sự sai rồi...”
“Ta không nên cầm súng chĩa vào ngươi, ngươi... Ngươi đừng trách ta...”
“...”
Hắn dường như dùng đến toàn bộ sức bình sinh để nói ra những lời này, sau đó hắn ngã nhào xuống đất, bật khóc hu hu.
Hắn vừa khóc vừa đập mạnh đầu xuống đất.
“Hu hu hu...”
Càng lúc càng có nhiều âm thanh ồn ào hơn vang lên giống như kíp nổ của thuốc súng.
Trong vô số người ở đó, có người thì bật khóc vì xúc động, có người thì toàn thân không kìm được run rẩy, cũng có người không biết vì lý do gì mà chỉ ra sức đập mạnh vào trái tim mình. Đủ loại âm thanh đan xen vào nhau.
Không ai cảm thấy điên cuồng, và khao khát muốn chiếm hữu khi nhìn thấy Búp Bê. Cảm nhận đầu tiên về cái đẹp của con người thường là bị động và kinh ngạc.
Khoảnh khắc này, thay vì nói chúng đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của Búp Bê.
Chẳng bằng nói, chúng đã trở nên đơn thuần vì sự xuất hiện của Búp Bê.