Mặt Trăng Đỏ

Chương 856: Không Nhìn Người Không Chọc Nổi.

Chương 856: Không Nhìn Người Không Chọc Nổi.


"A..."
Búp Bê thấy đằng sau có nhiều người đuổi theo như vậy thì cảm thấy hơi sợ. Nhưng khi cô cúi đầu nhìn Lục Tân, thấy Lục Tân không hề lộ ra vẻ lo lắng hay là sợ hãi như những người trước, thậm chí còn nở nụ cười với cô, như đang dùng chính gương mặt mình để nói với cô rằng không sao hết, hiện tại cô vẫn an toàn, cô bỗng thấy can đảm hơn nhiều.
Cô đứng thẳng người lên, ló đầu ra khỏi mui xe, nhìn về khu hoang dã phía xa. Chiếc xe lao băng băng về phía trước, ngọn gió mãnh liệt nơi hoang dã thổi vào mặt cô ấy, mặt đường gập ghềnh, nứt nẻ khiến chiếc xe cải tiến xóc nảy không ngừng.
"Rầm rầm..."
Bánh xe nghiền qua một chỗ vểnh lên do khô nứt trên đường. Vì tốc độ quá nhanh, đầu xe nảy lên, sau đó nặng nề tiếp đất, Lục Tân đang ngồi chỗ ghế lái lắc lư trái phải, còn Búp Bê đang đứng trên ghế phụ thiếu chút nữa đã bay luôn ra khỏi xe. Cũng may là Lục Tân một tay cầm lái, tay còn lại duỗi tới kịp thời, bắt được cẳng chân của Búp Bê.
Trong lúc giúp cô ấy ổn định thân thể, hắn lo lắng khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua mặt cô. Hắn không biết cách lái xe nguy hiểm như vầy có khiến cô gái này bị dọa sợ hay không. Nhưng không ngờ, sau khi ré lên một tiếng nhỏ, phát hiện chân của mình đã được Lục Tân nắm lấy, bản thân hiện tại vô cùng an toàn thì nét kinh hoảng trên mặt Búp Bê dần tan biến, thay vào đó là biểu cảm vui sướng hân hoan. Thế rồi cô ấy đột ngột hân hoan nhảy múa trên ghế phụ bằng đôi chân trần.
"Ha ha ha ha..."
Cô ấy vậy mà còn vui vẻ bật cười thành tiếng, cảm giác vừa khẩn trương, lại vừa kích thích.
"Cũng ngông cuồng thật..."
Khóe miệng Lục Tân cũng để lộ tươi cười, hắn đánh tay lái, lao nhanh về phía trước.
"Nếu cô ấy đã vui vẻ như vậy, thế thì cứ xem như đang đi hóng gió thôi..."
Nhìn bộ dạng hớn hở của cô ấy lúc này, phỏng chừng bình thường rất hiếm có cơ hội ra ngoài dạo chơi như vầy lắm, thế thì cứ để cô ấy vui vẻ một lúc nữa đi.
Hắn từ từ thu bàn tay đang túm chân của cô ấy về. Cứ để cô ấy mặc sức nhảy, thỏa sức cười, vui vẻ đón gió nơi hoang dã này đi, có điên cuồng hơn nữa cũng không sao cả, dù sao mình cũng có thể kịp thời bắt được cô ấy về mà.
...
"Trời ạ..."
Trên đỉnh núi phía sau, Thằn Lằn, Trần Tinh, Tửu Quỷ, và cả Hùng Hài Tử không còn chơi game đang ngơ ngác đứng nhìn Lục Tân lái xe chở Búp Bê chạy như bay. Đằng sau họ là một đám người kích động đuổi theo như điên.
Một doanh địa vũ trang đầy đủ, canh phòng nghiêm ngặt bỗng trở nên vườn không nhà trống, chỉ còn một đống súng ống chất đầy đất trong nháy mắt.
Lúc những người đó đuổi theo xe cải tiến còn không thèm cầm súng theo nữa. Có lẽ họ sợ khẩu súng trong tay mình sẽ hù công chúa nhỏ chết khiếp, nhỉ?
Hiệu quả dường như còn tốt hơn những gì họ tưởng.
"Ta có dự cảm rằng sau khi về tới Thanh Cảng, có lẽ ta cũng sẽ bị trừ lương mất..."
Trần Tinh nhỏ giọng thở dài, cẩn thận ghi chú lại trị số tinh thần và thời gian Búp Bê xuất hiện trước mặt đội lực lượng vũ trang kia, còn có phản ứng cuồng nhiệt của họ... tất cả đều được cô cố gắng ghi chép lại thật tỉ mỉ:
“Dù thế nào cũng không thể lãng phí cơ hội lần này. Cứ xem lần này như một đợt kiểm tra cực hạn với Búp Bê đi, cũng không biết một kế hoạch lớn mật như vậy sẽ đem lại kết quả gì đây..."
"Ta nghe nói, trước kia khi Búp Bê vừa tới Thanh Cảng đã khiến cả thành phố trở nên hỗn loạn vô cùng. Nếu cứ để cô ấy tùy ý đi lại, có thể mọi chuyện không chỉ dừng lại ở hỗn loạn thôi đâu. Đây... đây mới là ô nhiễm thật sự đi?"
Hùng Hài Tử dùng ngón giữa đẩy cặp kính dày cộp trước mặt lên, nói:
“Nói thực thì dù đang ở xa như vậy nhưng suýt chút nữa ta cũng muốn đuổi theo rồi."
Tửu Quỷ gật đầu đồng tình, hai mắt dõi theo hướng Búp Bê rời đi, biểu cảm hiền lành trên mặt càng thêm rõ nét.
"Đúng là đáng sợ..."
Thằn Lằn bỗng run lên một chút khiến Trần Tinh bên cạnh quay ngoắt sang nhìn hắn chằm chằm, đề cao cảnh giác với hắn.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thằn Lằn, cô phát hiện trông hắn lúc này con bình thương hơn cả Tửu Quỷ và Hùng Hài Tử, thế là cô không nén nổi tò mò, hỏi.
"Tổ trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi..."
Thằn Lằn để ý tới ánh mắt của Trần Tinh bèn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Ta biết ngươi luôn sợ ta sẽ nhìn thấy Búp Bê nên suốt quãng đường mới gắt gao giữ chặt ta ở chỗ tài xế, còn không cho phép ta quay đầu nhìn, nguyên nhân là sợ ta nhìn thấy cô ấy rồi sẽ không khống chế được chính mình. Nhưng thật ra là do ngươi không hiểu ta, ta nhìn người đẹp cũng phải lựa chọn kỹ càng mới nhìn đấy, không xem người xấu, không xem người già, và quan trọng nhất là..."
Hắn bày ra vẻ kiên định, nói:
“Không nhìn người không chọc nổi.”
"..."
Một đám người lần lượt quay đầu nhìn về phía Thằn Lằn, trong mắt thấp thoáng sự kính nể.
Tửu Quỷ ngạc nhiên, cười nói:
“Nói như vậy, bình thường ngươi không thèm liếc ta lấy nửa con mắt cũng là vì ta là người không thể đụng tới ư?"
Thằn Lằn lầm bẩm đáp lại:
“Có rất nhiều lý do mà, có khi là do ngươi già rồi cũng nên?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất