Chương 860: Rất Vui
Sau khi người đàn ông im lặng một hồi cũng vội vàn lên tiếng:
"Nhưng nếu Thanh Cảng đã làm như vậy thì chứng tỏ họ đã sẵn sàng để đối đầu với chúng ta rồi, ta đề nghị ngươi lập tức từ bỏ kế hoạch thứ hai để tập họp với bọn ta đi."
"........"
"Làm gì gấp gáp vậy?"
Mục sư nhẹ nhàng nói:
"Đại chủ giáo để ta chuẩn bị kế hoạch thứ hai là có hai dụng ý."
"Mục đích thứ nhất là mượn kế hoạch thứ hai để bố trí một tầng cách ly, chuyện đó thì bây giờ không cần lo lắng, từ khi Thanh Cảng chịu sử dụng dị biến giả kia thì đã tuyên bố thất bại, còn mục đích thứ hai thì chúng ta sớm đã đạt được rồi, nên cũng không phải lo lắng gì cả."
"Điều mà ta nghĩ đến đó là nếu Thanh Cảng đã có gan như vậy thì sao chúng ta lại nỡ để họ thất vọng được chứ?"
"............."
Người đàn ông nói:
"Không cần mạo hiểm như vậy."
"Người mạo hiểm chính là họ."
Giọng điệu của vị mục sư trở nên lạnh lùng:
"Dùng năng lực ô nhiễm khủng lồ để phá hỏng kế hoạch thứ hai của chúng ta...."
"Dùng thủ đoạn lấy đá chọi đá để chống đối giáo hội chúng ta...."
"Ta cũng rất muốn biết cuối cùng Thanh Cảng đã nghĩ ra kế hay gì mà có được sự tự tin như vậy...."
…
“Như vậy được rồi chứ?”
Trong lúc di chuyển cực nhanh, Lục Tân cảm nhận được một trường lực khổng lồ đang lan ra xung quanh Búp Bê.
Theo kế hoạch mà họ đã bàn bạc, lúc này Lục Tân không chỉ hoàn thành nhiệm vụ dự kiến ban đầu, thậm chí còn hoàn thành vượt mức. Lục Tân vừa thầm tính toán thời gian, vừa quay đầu liếc nhìn Búp Bê đang ngồi ở ghế phó lái bên cạnh.
Lúc này, Búp Bê vừa tung tăng nhảy một lúc lâu, vừa mới ngồi xuống trở lại.
Khuôn mặt nhỏ của cô hơi ửng hồng vì vừa rồi quá phấn khích, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
“Lẽ nào cô ấy thực sự nghĩ rằng mình đang đưa cô ấy đi hóng gió?”
Trong đầu Lục Tân chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quái, sau đó, Lục Tân mỉm cười hỏi Búp Bê:
“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhiệm vụ đã được hoàn thành tốt ngoài mong đợi. Búp Bê đã phóng thích sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn cả dự kiến, vì vậy Lục Tân không biết lúc này liệu tải trọng của cô có quá lớn hay không, liệu cô có thể kiên trì thêm một lúc hay không. Lúc này, Lục Tân đương nhiên phải quan tâm đến cô, dù sao thì trước khi đưa Búp Bê ra ngoài, Trần Tinh đã dặn đi dặn lại, trong lúc làm việc này nhất định phải cân nhắc đến trạng thái của Búp Bê, không được vượt quá cực hạn của cô.
Chao ôi, đây chính là Búp Bê của Thanh Cảng.
Nghe Lục Tân hỏi vậy, Búp Bê khẽ nghiêng đầu và suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Sau đó, cô mỉm cười và trả lời:
“Rất vui.”
Lục Tân hơi ngơ ngác, sau đó bật cười. Câu trả lời này thực ra khá tốt.
…
Nếu Búp Bê cảm thấy thấy vui vẻ, có nghĩa là vẫn chưa đạt đến cực hạn. Lục Tân có thể kết thúc nhiệm vụ này rồi.
Lúc này, dường như vì khoảng cách quá xa, hắn không thể nghe thấy giọng nói của Trần Tinh trên kênh trò chuyện.
Tuy nhiên, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán. Ngay từ đầu, Lục Tân đã bàn bạc kế hoạch với đám người Trần Tinh, mượn sức ảnh hưởng của Búp Bê để dụ những lực lượng vũ trang đó rời đi. Về phần đi được bao xa và bao nhiêu người, sẽ do Lục Tân phán đoán dựa vào tình huống cụ thể.
Bây giờ nghĩ lại, Lục Tân đã đi vòng quanh hơn một nửa trấn nhỏ Khai Tâm, và đã gây ảnh hưởng đến hơn một nửa lực lượng vũ trang.
Đảo mắt nhìn vùng hoang vu sau lưng, Lục Tân trông thấy vô số người đang khàn giọng chạy như điên.
Sau khi đạt được mong muốn, Lục Tân có thể bắt đầu thực hiện bước tiếp theo.
“Vậy thì chuyển hướng về phía xa, giải tán triệt để những người này, và để chúng ở lại vùng hoang vu…”
Lục Tân nghĩ thầm, sau đó, tại một ngã ba đường, hắn cho xe rẽ vào đường lớn, rồi phóng nhanh về phía trước.
Sau lưng hắn, xa xa, một đám người đông nghịt giống như một đại dương mênh mông đang đuổi theo.
Hầu hết những người này đều vọt ra từ gần đó.
Những người ở phía xa hơn đã bị bỏ quá xa và không thể nhìn thấy được nữa.
Nhưng Lục Tân biết chúng vẫn đang đuổi theo ở phía sau. Khi có nhiều người như vậy tập trung lại sẽ sinh ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, đen kịt giống như một đàn kiến, lan khắp vùng hoang vu. Một số người điên cuồng chạy trên đường, một số người thì bò trên những bãi cỏ lầy lội.
Bóng người đã trở nên nhạt nhòa, và sự rượt đuổi đã trở thành bản năng.
Tuy nhiên, bất kể cuồng nhiệt đến thế nào, và đuổi theo điên cuồng ra sao, chúng cũng không thể vượt qua cực hạn của con người.
Hai chân không thể nào chạy nhanh hơn bốn bánh.
Hơn nữa, với sự giúp đỡ của em gái Lục Tân, cho dù chúng có lái xe, cũng không thể nào vượt qua Lục Tân vào lúc này.
Vì vậy, kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Trong lúc đạp mạnh chân ga phóng về phía trước, Lục Tân liếc mắt nhìn gương chiếu hậu.
Trước đây, trong cuộc thảo luận với đám người Trần Tinh, cả Trần Tinh và Tửu Quỷ đều từng đề cập đến một vấn đề.
Đối mặt với một đối thủ như Giáo hội Khoa học và Công nghệ, cẩn thận một chút cũng không thừa.