Chương 859: Hộp Chân Lý
Mẹ nói mấy lời như vậy thật thuận miệng, đến mặt còn chẳng hề đỏ nữa cơ đấy.
Thôi kệ đi đã, chốc nữa về hắn sẽ đem lý thuyết bảy bậc thang cùng với tài liệu mà mình đã đọc được ở câu lạc bộ để cùng chia sẻ với mấy vị chuyên gia ở Thanh Cảng, chắc họ hiểu biết nhiều hơn hắn, vậy thì có thể giúp cho cô gái này thôi.
Còn bây giờ, công việc mới là quan trọng.
..............
Lục Tân hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía hoang dã mênh mông.
Hắn có thể cảm nhận rõ lực tràng của Búp Bê đang không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Thông qua lực tràng này, hắn chắc chắn tuyệt đối có thể dẫn dụ mấy lực lượng vũ trang ở quanh trấn nhỏ Khai Tâm này rời đi.
Sau khi họ thu hút mọi người tới hoang dã, rồi để Búp Bê tự ngắt năng lực của mình là họ có thể thoát khỏi đám người này, tới lúc đó, mấy nhân viên vũ trang điên cuồng này cũng sẽ phân tán ngay tại hoang dã.
Tới lúc đó, cho dù là giáo hội Khoa học Công nghệ muốn dẫn đám người này đến đây để làm gì thì kế hoạch cũng đã bị hỏng rồi.
............
Cũng ngay lúc này, trong thôn trang bỏ hoang cách rất gần trấn nhỏ Khai Tâm cũng đang có một doanh trại tạm thời.
Trong sân đầy cây leo khô héo có một vị mục sư đang ngồi thẫn thờ.
Có một chiếc rương màu bạc được đặt bên cạnh hắn và một chiếc vi tính dày ở trên bàn đá bên cạnh.
Trên màn hình vi tính có thể thấy rất nhiều hình ảnh, đa số đều là hình những lều trại vắng vẻ.
"Vậy là Thần Trạch đại kỵ sĩ và Tường Vi đại kỹ sĩ đều đã quay về ôm Chân Thần rồi à?"
Ánh mắt của vị mục sư không hề nhìn màn hình nhưng hắn lại rất nghiêm túc cầm tai nghe và lặp lại những gì hắn nghe được.
"Họ chỉ có hai kết cục, một là về ôm Chân Thần, hai là còn thảm hơn cái chết."
Giọng một người đàn ông vang lên trong tần số, giọng điệu có vẻ rất bình tĩnh:
"Nếu đúng theo suy đoán của ta thì không chừng là kết cục thứ hai đấy."
"Vì dựa vào thư dặn dò cuối cùng của Thần Trạch đại kỵ sĩ, thì hắn đã lên kế hoạch kích nổ mảng Tử Vong Chi Hoa kia bằng bom tinh thần, từ đó hình thành khu vực chấn động để giúp đại Tổng giám mục hoàn thành nhiệm vụ, nhưng kết quả loại chấn động này lại không bị kiểm tra đến."
"Điều này chứng minh có thể đã có người cản trở kế hoạch cuối cùng của Thần Trạch đại kỵ sĩ mất rồi."
"Cả ngươi và ta đều biết, Thần Trạch đại kỵ sĩ đã rơi vào tay địch rồi, cho dù kẻ địch có làm gì hắn đi nữa thì kết quả cũng....."
"............ Khó mà tưởng tượng được!"
"............"
Mục sư im lặng hồi, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Không sao, chúng ta đều đã sẵn sàng để dâng mình cho Chân Thần rồi kia mà."
Dường như người đàn ông đầu dây bên kia không biết tính khí của mục sư, còn chậm rãi khuyên nhủ một câu.
Mục sư bỗng nở nụ cười, nói:
"Sau khi nhiệm vụ kết thúc, ta sẽ đi Thanh Cảng một chuyến."
Người đàn ông biết câu nói tùy tiện như vậy là có ý gì, hắn trầm ngâm một hồi rồi cười nói:
"Vậy ta đi cùng ngươi."
Mục sư không ừ hử gì mà chỉ cười trừ.
Tiếng cười nhàn nhạt như vậy thật khiến người ta bất giác thấy lạnh sống lưng.
Người đàn ông trong tai nghe chuyển đề tài:
"Sau khi biết Thần Trạch đại kỵ sĩ và Tường Vi đại kỵ sĩ gặp chuyện, ta và linh mục của Khoa học Công nghệ cũng không định phục hồi tràng vực nữa, mà muốn vào vùng cấm để tập họp với Tổng giám mục, nhưng nếu vậy thì bên ngoài chỉ còn có mình ngươi, hiện tại kế hoạch thứ hai đang tiến hành thế nào rồi?"
".............."
Mục sư nghe nói đến vấn đề này mới thản nhiên nhìn qua màn hình vi tính, nói:
"Đã bị phá hủy hoàn toàn."
Giọng người đàn ông bên kia lập tức trầm lặng, giống như không nghĩ sẽ đi đến kết quả này.
"Thanh Cảng hiện tại không còn giống như trước kia nữa, họ đã quyết đoán hơn nhiều rồi."
Mục sư cười nói như không có chuyện gì:
"Ta lao tâm khổ tứ chạy đi mấy ngày để chiêu mộ nhân viên mà chưa đến nửa tiếng đã bị đối phương dẫn hết đến hoang dã, thậm chí ngay cả mặt mũi đối phương ra sao ta còn không biết, càng không có năng lực ngăn cản..."
"............"
"Hả?"
Giọng của người đàn ông kia có chút nặng nề:
"Người nào mà có thể chống lại lực lượng của hộp chân lý?"
Mục sư lại mỉm cười bình thản, nói:
"Chân lý ở trước mặt thế tục còn không chịu nổi một cú đánh."
Người đàn ông im lặng, rồi bất chợt nghĩ đến cái gì đó:
"Có thể trong thời gian ngắn mà tạo ra một phạm vi ảnh hưởng lớn như vậy...."
Hắn bất ngờ nói:
"Chẳng lẽ Thanh Cảng thả miếng bánh ngon ngọt đó ra rồi?"
"........."
Mục sư không kiềm được mà nở nụ cười:
"Bởi vậy ta mới nói hiện tại Thanh Cảng đã quyết đoán hơn rồi đấy."
"Trong suy nghĩ trước kia của chúng ta, thì thành phố Cao Tường bao gồm cả Thanh Cảng lúc nào làm việc gì cũng cẩn thận từng chút một, dựa vào những lời dọa dẫm không có giá trị để giữ vững tôn nghiêm kém cỏi của mình, nhưng hiện giờ, Thanh Cảng thật khiến chúng ta bất ngờ...."
"Họ còn dám phái dị biến giả mà mình quý giá nhất để chơi trò đá chọi đá với chúng ta cơ mà."
"............."
"Quả thật Thanh Cảng khác xưa rồi...."