Chương 877: Để Bị Thương Rồi
Hình như Búp Bê không thể mượn sức mạnh tinh thần của Lục Tân.
Đã không mượn được, nếu mình còn tiếp tục ở đây nắm tay người ta, thì rất không hay.
Trông giống như đang lợi dụng người ta, mình nào phải loại người như vậy.
“Hay là để ta giải quyết chúng đi...”
Thấy cả nhà mình đều không còn cách gì với những tảng đá này, Lục Tân đành phải tự mình ra tay.
Hắn lặng lẽ đi lục lọi cốp sau chiếc xe jeep, và tìm thấy một chiếc xà beng.
Cái gì mà năng lực với không năng lực, có hữu dụng bằng thứ này không?
...
Khi Lục Tân mệt đến mức thở hổn hển, cố nạy mấy tảng đá lớn sang một bên, dọn xong đường thì đã là mười phút sau.
Sau đó, Lục Tân lại chui vào xe, chở người nhà và Búp Bê đi qua con đường hẹp giữa khe núi.
Sau khi chắc chắn sẽ không bị dãy núi cao ở hai bên cản trở, Lục Tân thò tay ra ngoài cửa kính xe và bóp cò của khẩu súng bắn đạn tín hiệu.
Một viên đạn tỏa ra khói xám dày đặc lập tức bay lên bầu trời ở phía xa.
Giống như là một quả bóng bay màu đỏ kéo theo một sợi dây to màu xám bay lên giữa bình nguyên.
Lục Tân và đám người Trần Tinh đã bàn bạc với nhau từ trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ thông báo cho nhau bằng đạn tín hiệu.
Vừa rồi ở trên con đường hẹp giữa khe núi, nếu bắn đạn tín hiệu rất có thể sẽ bị che khuất, nên Lục Tân phải đợi ra ngoài rồi mới nổ súng.
Giống như để đáp lại, một lúc sau, ở sâu trong vùng hoang vu xa xôi, một viên đạn tín hiệu màu đỏ tương tự cũng được bắn lên trời.
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, điều này cho thấy đám người Trần Tinh cũng đã thành công.
Kế hoạch ban đầu chính là như vậy, khi Lục Tân lái xe chở Búp Bê ra ngoài và mượn sức ảnh hưởng của cô để phân tán lực lượng vũ trang, vị mục sư phụ trách kế hoạch thứ hai của Giáo hội Khoa học và Công nghệ chắc chắn sẽ chủ động hoặc bị động làm một số việc để ứng đối.
Điều này sẽ trở thành cơ hội để đám người Trần Tinh tìm thấy và bắt giữ hắn.
Vốn dĩ trong lòng Lục Tân ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng, nhưng hắn không có ý kiến gì trước quyết định của Trần Tinh.
Mọi người đều là đồng nghiệp, cũng đều là những người rất lợi hại.
Việc phân công hợp tác là điều rất bình thường.
Lục Tân chưa bao giờ có suy nghĩ một ngày nào đó mình sẽ tự mình gánh vác mọi trách nhiệm.
...
Dựa vào hướng bay của đạn tín hiệu, xác định được vị trí của đám người Trần Tinh, Lục Tân nhấn ga hết cỡ và lái xe về hướng họ. Mặc dù lúc này Lục Tân cũng rất nóng lòng muốn vào trấn nhỏ Khai Tâm nhưng hắn vẫn quyết định tụ họp với họ rồi tính sau.
Làm việc không thể dựa vào nhiệt huyết mà phải có kế hoạch cụ thể.
Lục Tân lái xe qua những đám đông đang ngơ ngác có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong vùng hoang vu, và đến chỗ đám người Trần Tinh chỉ sau khoảng bốn mươi phút.
Vừa trông thấy họ, Lục Tân lập tức kinh hãi.
Lúc này, các đồng nghiệp đã tề tựu đông đủ. Họ đã dựng một căn lều tạm bợ bên trong một ngôi nhà thoạt nhìn có vẻ kiên cố.
Ngoài Trần Tinh, Thằn Lằn, Tửu Quỷ và Hùng Hài Tử ra, còn có thêm một người, chính là người phụ nữ xinh đẹp luôn thích soi gương và tô son mà Lục Tân từng gặp trong một cuộc họp ở Thanh Cảng. Lục Tân còn nhớ mật danh của cô ấy là Bà Đồng.
Người phụ nữ này dường như đã bị thương, phần vai đang được quấn băng vải dày cộp.
Người đang đứng dựa vào góc tường là một người đàn ông với chiếc cổ được đeo máy trấn áp năng lực, tay chân đều bị thương và bị còng chặt.
Một chiếc vali màu bạc được đặt trên bàn, Tửu Quỷ đang cẩn thận quan sát nó.
“Sao lại để bị thương rồi?”
Lục Tân dẫn Búp Bê bước vào và nói với vẻ quan tâm:
“Sao mà bất cẩn như vậy?”
“Soạt!”
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn Lục Tân, vẻ mặt ai nấy đều trở nên hơi kỳ quái.
“Cái gì gọi là ‘để bị thương rồi’?”
Thằn Lằn tựa người vào khung cửa, tay ôm khẩu súng bắn tỉa, hắn lên tiếng với khuôn mặt tội nghiệp:
“Đội trưởng, bọn ta suýt chút nữa thì bị diệt sạch đấy!”
“Hả?”
Lục Tân mở to mắt liếc nhìn người đàn ông ăn mặc như một mục sư đang ngồi liệt trong góc tường:
“Đối thủ chính là hắn sao?”
Thằn Lằn vẫn còn sợ hãi, khẽ gật đầu và đáp:
“Đúng vậy.”
Lục Tân mỉm cười hỏi:
“Vậy các ngươi còn nói đùa cái gì mà bị diệt sạch chứ?”
“...”
...
“Phía các ngươi thế nào rồi?”
Lúc này Trần Tinh mới ngẩng đầu lên và hỏi Lục Tân.
Khi Lục Tân và Búp Bê vừa bước vào, Trần Tinh đã quan sát Búp Bê trước, từ trên xuống dưới, vô cùng cẩn thận.
Thấy Búp Bê không bị thương, Trần Tinh mới thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi han Lục Tân về tiến độ thực hiện nhiệm vụ.
“Cũng ổn, những lực lượng vũ trang đó đều đã bị phân tán vào vùng hoang dã rồi.”
Lục Tân vội trả lời:
“Dù muốn quay lại, họ cũng phải chạy rất lâu.”
Trần Tinh gật đầu rồi hỏi tiếp:
“Có gặp phải nguy hiểm gì trong lúc thực hiện nhiệm vụ không?”
“Cũng không được coi là nguy hiểm.”
Lục Tân suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
“Ta đã gặp phải một vài con quái vật tinh thần bò ra khỏi Thâm Uyên, cường độ tinh thần của chúng đều khoảng ba đến năm nghìn đơn vị, và có khoảng bảy tám con quái vật như thế... Điều nguy hiểm hơn cả là vùng hoang vu quá rộng lớn, chúng suýt chút nữa thì trốn thoát…”