Chương 876: Dọn Đường
“Được rồi, được rồi, lái xe ra khỏi đây trước đã.”
Sau khi quyết định xong, Lục Tân bắt đầu quan sát tình trạng đường xá xung quanh, cảm thấy hơi phiền não.
Quá trình dọn dẹp đám quái vật tinh thần vừa rồi đã gây ra động tĩnh không hề nhỏ.
Những ngọn núi bên cạnh đều bị sạt lở, một số tảng đá lớn đã lăn xuống giữa đường.
Con đường vốn gập ghềnh ban đầu đã xuất hiện thêm vô số ổ gà, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ. Điều đang nói là những tảng đá lớn rơi xuống từ trên cao đã chặn đường rút lui của xe.
Vì vậy, Lục Tân khẽ cân nhắc rồi quay đầu liếc nhìn em gái mình.
Em gái Lục Tân đang nằm xiêu vẹo trên băng ghế sau. Thấy Lục Tân nhìn mình, con bé lên tiếng:
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Lục Tân đáp:
“Có mấy tảng đá đang chắn giữa đường, ngươi hãy mau chuyển chúng đi.”
Em gái ngồi dậy, thò đầu nhìn thử rồi lại nằm xuống:
“Không đi.”
“Ngươi...”
Lục Tân không thể làm gì con bé, đành phải đưa mắt nhìn cha mình.
Cha Lục Tân chỉ cười nhạt rồi từ từ biến mất.
... Ông ấy thậm chí không trả lời lấy một câu.
Lúc này, mẹ Lục Tân đang ngồi ở băng ghế sau với tư thế ưu nhã, không hề có ý định giúp đỡ hắn.
Lục Tân lập tức cảm thấy hơi khó xử, chậm rãi quay đầu liếc nhìn Búp Bê.
Búp Bê nhìn Lục Tân, rồi nhìn chiếc xe, sau đó quay đầu nhìn những tảng đá lớn đang nằm chễm chệ giữa đường.
Đúng là một cô gái thông minh.
Búp Bê lập tức hiểu ý của Lục Tân. Cô nhẹ nhàng bước tới phía trước mấy tảng đá lớn cao bằng thân người.
Cô ném chiếc ô sang một bên, chống hai bàn tay nhỏ bé trên tảng đá, rồi bắt đầu dùng sức đẩy mạnh tảng đá sang bên đường.
“...”
Lục Tân cảm thấy hơi bất lực, nhắc nhở cô:
“Ngươi có thể đẩy bằng sức mạnh tinh thần.”
Búp Bê quay đầu liếc nhìn Lục Tân, sau đó, không khí xung quanh bắt đầu trở nên méo mó, và một loại sức mạnh đã được hình thành.
Loại sức mạnh này tập trung ở phía trên tảng đá lớn, khiến nó bắt đầu khẽ động đậy.
Nhưng tảng đá này rất ngoan cường, sau khi động đậy một chút, nó lại tiếp tục đứng yên tại chỗ với dáng vẻ bá đạo kiểu để xem ai có thể khó dễ được ta.
Búp Bê tức giận, nhặt chiếc ô lên và đập vào tảng đá.
...
“Sức mạnh tinh thần vẫn không đủ...”
Lục Tân đứng một bên quan sát và khẽ lắc đầu.
Nếu sức mạnh tinh thần đủ mạnh, có thể hình thành niệm lực và gây ảnh hưởng đến hiện thực.
Thường ngày Búp Bê có thể bay giữa không trung, cũng là dựa trên nguyên lý này.
Chỉ cần Búp Bê xuất hiện, những người xung quanh sẽ cho cô mượn sức mạnh tinh thần của họ, vì vậy cô có thể thoải mái sử dụng sức mạnh tinh thần, chẳng hạn như khiến mình lơ lửng trên không, hoặc có thể tùy ý sử dụng một số sức mạnh tương tự như xung kích tinh thần.
Nói một cách đơn giản, việc bay giữa không trung không phải là đặc quyền của Búp Bê.
Khi có đủ sức mạnh tinh thần, bất kỳ dị biến giả nào cũng có thể rời khỏi mặt đất bằng niệm lực của mình.
Nhưng hầu hết mọi người đều sẽ không lãng phí như vậy.
Lục Tân nghi ngờ, nếu ở chỗ đông người, đừng nói là một tảng đá, ngay cả một tòa nhà Búp Bê cũng có thể đẩy được.
Tuy nhiên, lúc này, quái vật tinh thần đã biến mất, xung quanh cũng không còn ai, nên lượng sức mạnh tinh thần mà Búp Bê có thể sử dụng thực sự rất ít. Lúc này, Búp Bê vẫn có thể giữ cho mũi chân cách mặt đất vài cm, thực ra là đang tiêu hao sức mạnh tinh thần của chính mình.
Búp Bê đã quen với việc bay lơ lửng trên không trung, vì vậy cô không ngại lãng phí sức mạnh tinh thần.
Nói một cách đơn giản, chính là không biết cách sống.
...
“Sao lại tức giận với một tảng đá...”
Nhìn dáng vẻ tức giận đập vào tảng đá của Búp Bê, Lục Tân chỉ biết gãi đầu.
Lục Tân nghĩ đến một vấn đề, tại sao Búp Bê lại không mượn sức mạnh tinh thần từ hắn?
Hắn liếc nhìn mẹ mình, bà ấy đang ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn Búp Bê di chuyển tảng đá, hình như không muốn lên tiếng.
Lục Tân sớm đã quen rồi, khi bà ấy không muốn nói chuyện, dù có hỏi gì bà ấy cũng sẽ không nói.
Vì vậy, Lục Tân lại mở cửa xe và bước đến bên cạnh Búp Bê. Sau khi khẽ cân nhắc, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Búp Bê. Búp Bê cũng tò mò ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt có vẻ nghi hoặc, dường như cô không hiểu tại sao Lục Tân lại nắm tay mình như vậy.
Lục Tân mỉm cười và nói với cô:
“Ngươi có thể dùng sức mạnh tinh thần của ta không?”
Búp Bê giống như phải suy nghĩ một hồi mới hiểu được lời nói của Lục Tân. Cô để mặc cho Lục Tân nắm tay mình, sau đó quay đầu lại.
Cô nghiêm túc quan sát tảng đá đang làm khó mình, tập trung lực chú ý và dùng đầu chiếc ô gõ nhẹ.
Một cơn gió khẽ thổi qua con đường núi, tảng đá vẫn không nhúc nhích.
Búp Bê quay đầu nhìn Lục Tân với vẻ mặt không hiểu.
Lục Tân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cẩn thận quan sát tảng đá rồi hỏi:
“Ngươi đã thử dùng sức chưa?”
Búp Bê gật đầu.
“Chuyện này...”
Lục Tân bất lực, ngẩn người đứng đó một lúc rồi buông bàn tay của Búp Bê ra.