Chương 882: Viện Bảo Tàng Tai Ách
Trước khi mọi người có thể phân biệt được nội dung của bài hát, tiếng nhạc đã thay đổi một lần nữa. Lúc thì là giọng nói cô đơn của một người phát thanh viên nào đó, lúc thì là âm thanh quảng cáo của chợ thuốc lá xung quanh, đủ loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, vừa ầm ĩ, lại vừa khó nghe.
Lục Tân vội vàng tắt đài phát thanh.
Hắn biết đây là do bức xạ tinh thần quá mạnh, khiến hệ thống nghe nhìn trở nên hỗn loạn.
Lúc này, cho dù là mắt kính bên trái của hắn, hình ảnh cũng đang nhảy loạn, có vẻ cực kỳ không ổn định.
Vì vậy, hắn không thể không tắt hệ thống của mắt kính bên trái.
Xem ra, vấn đề liên lạc mà đám người Trần Tinh lo lắng trước đó quả thực là một vấn đề nan giải.
Chỉ cần đứng ở vùng rìa của thị trấn, Lục Tân đã có thể xác định, bức xạ tinh thần của trấn nhỏ Khai Tâm lúc này mạnh hơn gấp mấy lần so với lần đầu tiên hắn đến đây. Hiện tại, bên trong trông như thế nào gần như không ai có thể tưởng tượng được.
“Đi qua thôi!”
Khi khởi động xe một lần nữa, Lục Tân phát hiện chiếc xe đã không thể nổ máy được nữa.
Hình như hệ thống khởi động cũng đã bị ảnh hưởng.
Vì vậy, Lục Tân đành phải nói gì đó với Búp Bê, sau đó vừa lầm bầm vừa đẩy cửa xe rồi bước xuống.
“Nếu chiếc xe được khởi động bằng cần đạp thì tốt biết mấy…”
“…”
Tất nhiên, Lục Tân phải rút chìa khóa xe ra rồi cất đi, dù sao thì sau khi trở ra hắn vẫn phải lái xe trở về.
Xe bốn bánh đều rất đáng tiền, huống hồ đây còn là chiếc xe đã được Giáo hội Khoa học và Công nghệ cải tạo lại.
Lục Tân hít một hơi thật sâu, sau đó cất bước đi về phía không gian méo mó đằng trước với vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Búp Bê có vẻ hơi căng thẳng, bám vào vai trái của Lục Tân, cô còn khẽ vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy bàn tay Lục Tân.
Lục Tân mỉm cười với cô, ra hiệu không cần phải căng thẳng, sau đó bước một bước đầu tiên.
…
Khi đi qua phần rìa của khu vực bức xạ rõ ràng có mật độ khác với xung quanh, cảm giác đó rất kỳ diệu.
Giống như làn da bị bao phủ bởi một dòng điện yếu.
Lúc này các lỗ chân lông trên khắp cơ thể dường như mở ra rồi đóng lại.
Đại não giống như xuyên qua nước và không khí, tạm dừng giây lát, sau khi thích nghi với một môi trường khác, mới tiếp tục làm việc. Lục Tân mở mắt ra và phát hiện mình đã đến một thế giới u ám, giống như là ánh sáng mặt trời xung quanh đã biến mất.
Ánh sáng rất tối, nhưng cũng đủ để nhìn mọi vật, xung quanh luôn có một xúc cảm giống như chạm vào một thứ chất lỏng nào đó.
Lục Tân bước vào khu vực này với trạng thái thần kinh hết sức căng thẳng.
Hắn không dám sơ suất, bất cứ lúc nào cũng ở trong tâm thế sẵn sàng đối phó với những đòn tấn công có thể ập đến bất ngờ, hoặc là một thứ gì đó khác.
Tuy nhiên, khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, Lục Tân vẫn hơi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mặt.
Thứ xuất hiện trước mặt hắn lúc này không phải là vùng hoang vu bên ngoài, cũng không phải từng đám người chết.
Không có quái vật tâm linh khắp mặt đất, hoặc những chiến sĩ được vũ trang đầy đủ với súng ống trên tay.
Lục Tân phát hiện, lúc này hắn đang đứng trong một đại sảnh âm u, mặt sàn thô ráp và dính đầy vết bẩn sền sệt, hai bên là vách tường xây bằng đá thô ráp và to lớn, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn chùm kiểu cổ bằng đồng với ánh sáng âm u và ẩm ướt.
Xung quanh yên tĩnh dị thường, có mùi ẩm mốc rõ ràng đang từ từ tràn vào khoang mũi.
Ngoài ra không có điều gì bất thường, Lục Tân thậm chí không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào.
Mọi thứ đều có vẻ cũ kỹ và tồi tàn, nhìn tổng thể chỉ thấy một phong cách quái dị, khiến người ta cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Trước mặt Lục Tân chừng ba bốn mét, là một giá đỡ bằng đồng, bên trên là những hoa văn bằng đồng với những đường nét phức tạp.
Nhìn kỹ những hoa văn bằng đồng này, Lục Tân phát hiện chúng dường như tạo thành một số hình ảnh trừu tượng, trong đó có những nội dung kiểu như một người quỳ trên mặt đất cầu nguyện, hoặc là trên bầu trời mơ hồ xuất hiện một con mắt đang chăm chú nhìn mặt đất, hoặc là một số con ruồi đang bay lượn, hoặc là từng đàn quái vật.
Ở chính giữa giá đỡ có dán một mảnh giấy trắng, bên trên có một dòng chữ in thể Tống.
Viện bảo tàng Tai Ách.
…
“Là ảo giác sao?”
Lục Tân lập tức lùi về sau một bước.
Động tác lùi lại này, kéo theo một bàn tay mềm mại khác, khiến Búp Bê cũng lùi về sau một bước theo Lục Tân.
“Gì?”
Em gái thò đầu ra từ phía sau Lục Tân, tò mò quan sát cảnh vật xung quanh.
“Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?”
Giọng nói của cha vang lên bên cạnh Lục Tân. Lục Tân vừa xoay người liền trông thấy cha mình bước ra từ trong cái bóng. Ông ấy mặc một bộ vest phẳng phiu, trên mặt là bộ râu quai nón dường như đã được tỉa tót cẩn thận, mắt mũi thô kệch và hốc mắt sâu hoắm.
Thậm chí trong miệng ông ấy còn đang ngậm một điếu xì gà.