Chương 883: Thay Quần Áo Mới
“Không ngờ cha lại ra ngoài rồi, còn chân thực như vậy?”
Lục Tân cảm thấy hơi kinh ngạc, hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mẹ mình.
Vừa rồi bà ấy đã đi theo bên cạnh Lục Tân, nhưng lúc này, bà ấy đã thay quần áo.
Bà ấy đang mặc một chiếc váy nhẹ nhàng màu trắng sữa, trên cổ là một sợi dây chuyền kim cương đỏ khổng lồ đẹp đẽ và chói mắt, trên đầu là một chiếc mũ có cắm một chiếc lông vũ không rõ màu gì, dưới chân đang mang một đôi giày cao gót tinh xảo, ngay cả bề mặt của giày cũng được điểm xuyết bằng những viên kim cương tấm lấp lánh chói mắt.
Trong sự ngạc nhiên tột độ, Lục Tân đưa tay kéo em gái đến trước mặt, hà, chiếc váy búp bê màu đỏ này là thế nào đây?
“Gì?”
Em gái Lục Tân dường như cũng đã phát hiện ra mình đang mặc một chiếc váy búp bê, ánh mắt con bé lập tức trở nên vui mừng.
Con bé vô thức liếc nhìn Búp Bê, như thể muốn xem giữa mình và Búp Bê ai xinh đẹp hơn, nhưng nó rất nhanh đã nhìn sang chỗ khác.
Lục Tân không quan tâm đến phản ứng của em gái, mà chỉ ngạc nhiên tìm kiếm những thay đổi xung quanh mình.
Quần áo của mẹ đã thay đổi, quần áo của cha cũng đã thay đổi, ngay cả em gái cũng đã mặc quần áo mới.
Trong góc bên trái đột nhiên vang lên một tiếng “gâu”. Lục Tân trông thấy một con chó săn cao lớn dũng mãnh ngơ ngác chui ra với bộ lông mượt mà và vẻ mặt hung dữ. Nó vừa tò mò nhìn xung quanh, vừa vui mừng lao về phía Lục Tân.
Lục Tân sửng sốt, vội vàng tung một cước.
Con chó săn bị đá văng ra xa hơn một mét, nhưng vẫn tỏ ra phấn khích và vẫy đuôi dữ dội.
“Thì ra là ngươi?”
Từ ánh mắt thích thú của nó, Lục Tân cuối cùng cũng nhận ra đây chính là Nhãn Kính Cẩu.
Lớp da và lông trên cơ thể nó khiến Lục Tân gần như không thể nhận ra.
Kỳ lạ thật, nó mà lại chủ động chạy ra ngoài. Rõ ràng là sau sự cố ở chủ thành, năng lực nắm bắt sức mạnh tinh thần của Lục Tân đã trở nên mạnh mẽ hơn, nên hắn ít có cơ hội phải dùng đến nó, khi nó ở bên ngoài, nó cũng sẽ không tùy tiện chạy ra ngoài…
Tại sao bây giờ nó lại chạy ra ngoài trong khi Lục Tân không có ý thả nó ra?
Nó còn trở nên xấu xí như vậy.
…
Với những nghi ngờ trong đầu, Lục Tân hít một hơi thật sâu rồi nhìn ngó xung quanh.
Hình như chỉ có quần áo của mình và Búp Bê là không thay đổi.
“Sự việc có điều bất thường chắc chắn là có điều kỳ lạ…”
Lục Tân nghĩ thầm như vậy, sau đó hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Mọi thứ trong tầm mắt đều không có gì thay đổi, đại sảnh cũ kỹ và u ám, không khí ẩm ướt và đầy mùi hôi thối. Một số đồ trang trí bằng xương kỳ dị được treo xung quanh, trong đó có một số thứ trông giống như đầu người teo nhỏ và khô quắt với đôi mắt nhân từ nhắm lại.
Một chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ đang lặng lẽ chạy, quả lắc màu bạc lắc lư không ngừng, phát ra tiếng “tích tắc tích tắc” khe khẽ.
Tất cả mọi thứ đều yên tĩnh và chân thực.
Sau khi cẩn thận cảm nhận, Lục Tân thậm chí không nhận thấy sự tồn tại của bức xạ tinh thần.
“Thật kỳ quái…”
Lục Tân quay đầu lại thì trông thấy phía sau là một cánh cửa gỗ màu đen đang đóng chặt.
Hình như hắn vừa bước vào từ cánh cửa này.
Nhưng Lục Tân rất chắc chắn, vừa rồi sau khi bỏ lại chiếc xe cải tiến, hắn đã bước thẳng vào một trường vực bị bao phủ bởi bức xạ tinh thần.
Lục Tân đã từng đến trấn nhỏ Khai Tâm, và hắn vẫn còn nhớ lẽ ra nơi này là một vùng hoang vu, vẫn còn cách những cánh đồng của trấn nhỏ Khai Tâm một đoạn đường. Vậy tại sao mình chỉ vừa bước một bước mà đã lập tức đến một nơi tồi tàn và quái đản như thế này?
Viện bảo tàng Tai Ách.
Đây là cái gì, một vật ký sinh đặc biệt nào đó, hay là một ảo ảnh được tạo thành bởi một năng lực nào đó?
Có phải là trong lúc đi xuyên qua trường vực đó, mình đã bị dịch chuyển đến một nơi khác bởi một sức mạnh bí ẩn nào đó?
Hay là chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Giáo hội Khoa học và Công nghệ đã cho xây dựng một bảo tàng quái đản như vậy ở đây?
Có quá nhiều nghi hoặc.
…
“Các ngươi có cảm thấy gì kỳ lạ không?”
Lục Tân nảy sinh nghi ngờ, chậm rãi quay sang hỏi mẹ và cha.
“Điều kỳ quái mà ngươi cảm nhận được, bọn ta cũng có thể cảm nhận được.”
Mẹ Lục Tân mỉm cười, nhẹ nhàng lướt những ngón tay qua bức tường lốm đốm bên cạnh rồi khẽ nói:
“Sự chân thực mà ngươi cảm nhận được, bọn ta cũng cảm nhận được.”
“Nơi này rất giòn, hay là dở xuống đi?”
Cha Lục Tân bật cười ha ha rồi nói một câu, không biết từ khi nào ông ấy đã ngậm một điếu xì gà.
Lục Tân rất muốn lấy điếu xì gà xuống để xem thử là thật hay giả, nhưng cân nhắc đến hoàn cảnh hiện tại, hắn vẫn không làm như vậy.
“Ta rất thích nơi này…”
Em gái không cần ai hỏi cũng chủ động trả lời:
“Có điều bộ quần áo này không tốt chút nào.”
“Ta đã mặc quần áo mới rồi, nhưng vẫn không xinh đẹp bằng cô ấy.”
“…”
Con bé vừa nói, vừa nhàn nhạt liếc nhìn Búp Bê.