Chương 890: Thay Đổi Nhận Thức
Bỗng nhiên Lục Tân cảm thấy có chút hoang mang.
Thật bất ngờ, hắn có cảm giác đã bị người nhà vứt bỏ ở trên hoang dã.
Sao người nhà hắn lại biến mất hết rồi, họ đã đi đâu cơ chứ?
Trong lúc hoang mang hắn nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề, là mẹ đang đứng ở hành lang mỉm cười với mình:
"Có chắc muốn biết rõ không?"
---
“Thình thịch…”
Trái tim bỗng đập dữ dội, Lục Tân cảm thấy nó trống rỗng đến khó chịu.
Hắn đột nhiên có một sự thôi thúc muốn quay trở lại thế giới được xây dựng bởi bức xạ tinh thần một lần nữa.
Cái gì mà nhiệm vụ, cái gì mà Giáo hội Khoa học và Công nghệ, tất cả những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Lục Tân chỉ cảm thấy hoảng sợ, cảm giác khắp vùng hoang vu đều tràn ngập một nỗi cô đơn khổng lồ.
Cảm giác này đang bị biến dạng thành rất nhiều con quái vật có thể nuốt chửng và dìm chết hắn bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu?
Để nhìn thấu viện bảo tàng này, Lục Tân cần đạt đến trạng thái nhận thức tỉnh táo nhất.
Khi hắn đạt đến trạng thái nhận thức tỉnh táo nhất có nghĩa là mọi thứ hắn nhìn thấy đều là sự nhận thức chính xác.
Do đó, mẹ, cha, em gái, đều đã biến mất?
Lục Tân đã nhìn thấu sự giả dối của viện bảo tàng này, cũng đã nhìn thấu sự giả dối của cuộc sống tốt đẹp của những người này.
Vì vậy, Lục Tân cũng đã nhìn thấu sự giả dối của chính mình?
Chuyện này được coi là gì?
Mình cũng là một người sống trong một chiếc bình như thế sao?
…
Một cảm giác khiến người ta không thể tưởng tượng được đang đè mạnh trái tim Lục Tân.
Huyệt thái dương của Lục Tân giật lên từng cơn, như thể có một lượng lớn máu đang nhét sự thật vào tâm trí hắn.
Lục Tân thậm chí còn cảm thấy bàn tay mình đang run rẩy mất kiểm soát.
“Gì?”
Ngay lúc này, có một bàn tay mềm mại chợt nắm lấy bàn tay Lục Tân.
Lục Tân khẽ quay đầu lại, liền thấy Búp Bê đang yên lặng nhìn mình với vẻ mặt hơi tò mò xen lẫn quan tâm.
Trong vùng hoang vu này không chỉ có một mình Lục Tân.
Cảm giác cô đơn khổng lồ đã dần tan biến.
Trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực của Lục Tân cũng từ từ ổn định lại.
…
“Lúc đầu, mẹ đã hỏi mình có chắc là muốn nhìn thấu thế giới này hay không, sau đó, mẹ mới nói sớm muộn gì mình cũng phải trải qua chuyện này.”
“Điều này cho thấy mẹ biết khi mình nhìn thấu thế giới hư ảo này, cũng sẽ tạm thời... không nhìn thấy họ?”
“Cho nên, bây giờ có lẽ chỉ vì để nhìn thấu thế giới này, mình đã tạm thời thay đổi nhận thức của bản thân, cũng như... bước sóng. Do đó, khi nhìn thấy bản chất của thế giới này, mình cũng mất đi sự đồng hành của người nhà...”
“Chỉ là tạm thời thôi!”
“Vì vậy, sau khi giải quyết xong vấn đề này, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu?”
“…”
Thực ra, trong lòng Lục Tân không thích cảm giác này cho lắm.
Lục Tân thậm chí còn có một sự thôi thúc lập tức rút khỏi trường vực và từ bỏ nhiệm vụ này.
Tuy nhiên, sự hiện diện của Búp Bê ít nhiều đã làm giảm bớt sự cô đơn vì không có sự đồng hành của người nhà của Lục Tân.
Sau đó, Lục Tân bắt đầu suy nghĩ vấn đề một cách lý trí.
Lục Tân nghĩ thầm, theo như thái độ của mẹ, có lẽ đây cũng là những thứ mà mình cần học hỏi.
Hơn nữa, nếu muốn điều tra rõ ràng mục đích của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, mình nhất định phải luôn duy trì trạng thái nhìn thấy sự thật.
Cổ Lục Tân hơi cứng đờ. Lục Tân quay đầu nhìn về phía một vòng xoáy mờ nhạt ở đồng ruộng cách đó không xa. Trong thế giới tràn ngập bức xạ tinh thần màu đỏ sẫm này, vòng xoáy đó như một cái hố dẫn tới một thế giới khác.
Kẻ ẩn nấp đội một chiếc mũ màu đen, với nửa thân người ở bên ngoài cái hố đang nghiêm túc nhìn Lục Tân.
Không ngờ nó vẫn tồn tại.
Nói cách khác, việc Lục Tân nhìn thấy người nhà của mình và nhìn thấy chúng là không giống nhau?
Có bảy khía cạnh mà con người có thể bị ảnh hưởng, có lẽ, đối với mỗi loại quái vật tinh thần, Lục Tân sẽ nhìn thấy chúng từ những khía cạnh khác nhau?
Cũng như bây giờ Lục Tân không thể nhìn thấy người nhà của mình, nhưng con quái vật nhỏ kia vẫn không cảm thấy có gì bất thường.
Lúc này, Búp Bê ở ngay bên cạnh hắn cũng chỉ cảm thấy tò mò.
Cô không nhận ra lúc này người nhà của Lục Tân đều đã biến mất.
Thật hỗn loạn.
Lục Tân cảm thấy hơi đau đầu, hắn nhận ra bây giờ có thể mình đã tiếp cận một sự thật nào đó.
Nhưng thật ra, trong thâm tâm, Lục Tân hoàn toàn không muốn làm rõ sự thật này.
…
Bàn tay Lục Tân bị ai đó khẽ lay.
Lục Tân nhìn thấy Búp Bê đang cúi đầu nhìn mình, nụ cười trên khuôn mặt cô đã biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng không yên.
Búp Bê đang dùng cách này để khẽ thúc giục Lục Tân.
“Không sao đâu, hãy để ta bình tĩnh lại trước đã.”
Lục Tân nhẹ nhàng nói với Búp Bê, rồi chậm rãi ngồi xổm dưới đất và hít một hơi thật sâu.
Búp Bê vẫn đang nắm tay hắn không chịu buông ra.
Sau vài phút thư giãn, cuối cùng tâm trạng của Lục Tân cũng bắt đầu bình tĩnh lại.