Chương 889: Thế Giới Hư Ảo
Cả thế giới rộng lớn mà tĩnh lặng.
Mỗi người ở đây đều đang tươi cười, hạnh phúc và thỏa mãn.
Đôi mắt họ nhắm tịt, nhưng động tác lại rất cẩn thận và nhẹ nhàng, như thể họ đang sống một cuộc đời quý giá nhất.
"Họ bị mộng du à?"
Lúc ở thành phố Vệ Tinh số 2 Lục Tân từng nhìn thấy bộ dạng bị mộng du của vị phó tổng giám đốc Tiếu kia, nên hắn cảm thấy rất giống với họ.
Nhưng dường như bản chất lại khác nhau.
Lục Tân vẫn giữ trạng thái bình tĩnh, hắn tỉ mỉ quan sát thế giới tĩnh lặng này rồi từ từ phát hiện ra vấn đề của họ.
Xung quanh đều là lực lượng tinh thần dày đặc.
Bản thân lực lượng tinh thần là không thể nhìn thấy nhưng khi nó đạt đến một mức độ dày đặc nhất định thì sẽ xuất hiện vài bóng dáng với mật độ khác nhau, khiến người ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Tình hình hiện giờ chắc chắn là như vậy.
Phóng xạ tinh thần quá nồng nặc sẽ có thể thông qua ánh sáng đan xen lẫn nhau để tạo thành một mảng sóng màu đỏ sẫm, thấp thoáng thì vẫn có thể nhìn thấy được.
Nhưng phóng xạ tinh thần ở đây không chỉ là sự tồn tại mà Lục Tân còn cảm giác bản thân đang thấy được một bảng dây mạch khổng lồ, mà mỗi một tia phóng xạ tinh thần ở đó đều có quy luật riêng, chúng đan xen, hợp nhất, phác họa, như đang dùng một chất phẩm màu số lượng lớn để vẽ tranh vậy.
Thuận theo quỹ đạo đó, chúng cứ đan xen vào nhau tạo thành một khung cảnh phức tạp.
....................
Trong số đó có thứ thì hiện ra hình dạng kiến trúc, có thứ thì hiện ra hình dạng loài người.
Nó như một bức trang 3D theo phong cách trừu tượng đang bao phủ cả hoang dã mênh mông này.
Hắn phát hiện, hình như lúc này bản thân đang ở trong một cái trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt, kiến trúc hai bên đều là những tảng đá màu xanh, con đường thì làm bằng đá phiến màu nâu, còn có con thuyền chở đầy hoa quả tươi trên một dòng sông trong vắt xuyên giữa con trấn nhỏ, còn có cả du khách tấp nập.
Người ở trong trấn sinh sống vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Ông chủ bán thịt đầu đường đang mặc một bộ âu phục sờn cũ gần mười mấy năm, hai tay vắt ra sau giống con sư tử đang đi qua đi lại giữa quầy thịt, bên cạnh hắn là người phục vụ và tên học trò mà hắn chiêu mộ, người thì đang cặm cụi chặt xương thịt, người thì giao dịch với khách hàng.
Cả đời hắn giết heo mổ cừu tới già cuối cùng cũng làm nên sự nghiệp.
Giờ hắn có thể kiếm đủ tiền nuôi người nhà mà bản thân không cần tự thân vận động.
Bởi vậy, chỉ cần đi tới đi lui trước quầy thịt không tới mười mét là hắn đã có thu hoạch cực lớn rồi.
Còn cô gái đeo chiếc tạp dề màu xanh nhạt kinh doanh một tiệm cơm nhỏ cùng với người đàn ông cô yêu kia đang mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi sáng.
Trong căn phòng nhỏ ấm áp bên cạnh, người phụ nữ vừa ru con ngủ, vừa chờ chồng trở về để thưởng thức món canh thịt mà cô đã dày công chế biến.
Dưới ánh đèn đường bên cạnh, cô gái mủm mỉm đang nhận lời tỏ tình của siêu sao thời trước văn minh.
Trong khách sạn ngay góc đường, người đàn ông đang ôm một mỹ nhân xinh đẹp vào lòng và thầm khoái chí.
Cuối cùng cô ấy cũng đổ mình rồi.
...................
Lục Tân nhìn thấy cảnh tưởng náo nhiệt này lại có cảm thấy khó chịu không thể lý giải được.
Hắn biết rõ, hiện tại mọi thứ mà hắn nhìn thấy chẳng qua chỉ là giả tưởng, là ảo giác từ một loại phóng xạ tinh thần đan xen vào nhau mà tạo thành thôi.
Thoạt nhìn thì trông có vẻ rất viên mãn.
Nhưng trên thực tế thì không có kiến trúc, không có dòng sông, cũng không có cửa hàng thịt và khách sạn nào cả.
Chỉ có một lực lượng phóng xạ tinh thần dày đặc.
Loại lực lượng phóng xạ tinh thần này đan xen vào nhau tạo nên con trấn nhỏ, đồng thời cũng vây lấy những người này vào trong.
Đây chính là bảo tàng Tai Ách?
Nó chia thành phố tuyệt vời này thành từng phần, sau đó cất vào trong lọ, rồi nhốt cả tinh thần của những người này vào bên trong.
Cuộc sống tốt đẹp, niềm hạnh phúc, sự cố gắng cùng với dục vọng của họ đều không hề tồn tại.
Họ chỉ đang mộng du một cách thong thả, đơn độc trên hoang dã mà thôi.
Họ,
Chỉ là một đám người đang sống trong lọ.
...........
"Nó là gì chứ?"
Cảm giác khác thường này khiến Lục Tân hơi áp lực mà tự hỏi trong vô thức.
"Dùng lực lượng của phóng xạ tinh thần xây dựng lên một thế giới hư ảo để bù đắp cho cuộc sống của họ ư?"
".............."
Sau khi Lục Tân thắc mắc mà rất lâu không thấy ai trả lời.
Hắn mới chợt nhận ra gì đó, rồi đột ngột quay đầu nhìn xung quanh, biểu cảm lập tức trở nên hoảng sợ.
..................
Từ khi thoát khỏi áo giác ở viện tiến sĩ Tai Ách, Lục Tân liền cảm giác có chút kỳ lạ.
Yên lặng đến bất ngờ.
Chỉ vì thấy những kẻ mộng du im ắng này mà hắn đã cảm nhận được một cảm giác quái dị mãnh liệt nhất thời lấn át cả cảm giác của hắn.
Cho đến khi hắn xoay người lại mới phát hiện trên cả hoang dã vắng vẻ này ngoại trừ một đám người đang thong thả đi lại, cùng với đồng cỏ dại bị lực lượng phóng xạ tinh thần dày đặc nhẹ nhàng nghiền nát qua, thì bên cạnh hắn không có mẹ, không có ba, cũng không có em gái.
Khoảng khắc này, thế giới của hắn thì có vẻ vô cùng tỉnh táo, chỉ có bản thân hắn là còn ở hoang dã.