Chương 906: Bỏ Chạy
Cô gái đó quả thực rất đáng sợ. Cho dù đứng ở góc độ của Tần Nhiên, năng lực của cô ấy có khả năng tương đương với “không thể hóa giải”.
Tuy nhiên, rõ ràng cô gái này không giỏi trong việc nắm bắt năng lực của chính mình, xét theo tiêu chuẩn của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, cô ấy thực sự chỉ có thể được coi là một học viên sơ cấp trong phương diện nắm bắt năng lực, dù năng lực có mạnh đến đâu, loại năng lực như vậy thực ra cũng rất dễ đối phó.
Vì cô ấy có quá nhiều điểm yếu.
Trong những trường hợp bình thường, có lẽ một dị biến giả hệ con nhện được huấn luyện bài bản có thể giết chết cô ấy nếu hiểu rõ về năng lực của cô ấy.
Tuy nhiên lúc này, dị biến giả số không kia đã chắn ở trước mặt cô ấy, thay cô ấy cản lại tất cả đòn tấn công nhắm vào cô ấy, do đó, năng lực của Tần Nhiên gần như hoàn toàn không thể gây đe dọa cho cô ấy, nhưng cô ấy thì có đủ thời gian để sử dụng và phát huy năng lực của mình ở những mặt đáng sợ nhất.
Sự phối hợp giữa cô ấy và dị biến giả số không kia gần như là hoàn hảo.
…
“Người này, quả nhiên là…”
Tần Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó chăm chú nhìn Lục Tân qua một số dây leo vẫn đang bị hắn khống chế.
Tần Nhiên biết vấn đề là ở người đàn ông này, có điều hắn thực sự không thể giải thích được.
Sao người đàn ông này có thể tiếp nhận được nhiều ô nhiễm đến như vậy?
Ở cấp độ dị biến giả, đây cũng là một biểu hiện khá vô lý.
Nếu dùng phương pháp truyền tai họa, sẽ chẳng khác nào lấp một cái hố không đáy, hoàn toàn không thể phá được cực hạn của người đàn ông đó.
Nếu không thể phá được cực hạn của hắn, Tần Nhiên chỉ có thể không ngừng bị ảnh hưởng bởi cô gái đó.
Tần Nhiên sẽ càng lúc càng căm ghét bản thân cho đến khi tự sát.
Cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy là vô ích, đây rõ ràng là một trận chiến đã biết trước kết quả.
Vì vậy, Tần Nhiên lập tức đưa ra một quyết định.
“Soạt…”
Quái thụ máu thịt đột nhiên trở nên khô héo, những dây leo trên đó rụng xuống từng sợi một.
Ở phần ngọn của những dây leo, hết Tần Nhiên này đến Tần Nhiên khác được giải thoát. Sau một thoáng mơ màng, chúng đã vội vội vàng vàng chạy khắp xung quanh.
Trong quá trình này, có rất nhiều Tần Nhiên khác nhau đang ẩu đả.
Ngươi bắt lấy ta, ta bắt lấy ngươi, ngươi đâm vào mắt của ta, ta cắn cổ họng của ngươi.
…
“Hả? Chạy thoát rồi sao?”
Sự rời đi của Tần Nhiên nằm ngoài dự đoán của Lục Tân.
Lục Tân vốn dĩ đang tận hưởng cảm giác khi rất nhiều nỗi đau được truyền vào cơ thể mình.
Cảm giác đó thực sự rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là một cảm giác chân thực.
Lục Tân đang chuẩn bị cảm nhận nó ở một tầng sâu hơn, nhưng đột nhiên mọi cảm giác đều biến mất.
Khi mở mắt ra, Lục Tân trông thấy những dây leo đang nhe nanh múa vuốt ở xung quanh như những con rắn đang rút vào trong hang.
Những con quái vật máu thịt ở đằng xa nổ tung thành từng mảnh, liên tục rơi xuống, vương vãi ở khắp nơi.
Từng quả hình người hoặc là nằm vương vãi trên mặt đất, bị bao trùm bởi sức mạnh tinh thần tán loạn xung quanh, sau đó bị ăn mòn từng chút một; hoặc là nhanh chóng lao sâu vào vùng hoang vu với vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn, cuối cùng mất hút trong đám “người mộng du”.
Rất nhiều “khuôn mặt” mọc ra trên cơ thể cũng lập tức vỡ ra thành từng mảnh với máu me đầm đìa.
Cơn đau đến đột ngột và dứt khoát, rồi biến mất sạch sẽ.
Bất ngờ, và có chút mất mát.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lục Tân trông thấy quái thụ máu thịt cao hơn ba mươi mét đó trong nháy mắt đã đổ sập.
Những bóng người đỏ như máu đứng rải rác ở xung quanh nhanh chóng hòa vào đám đông rồi biến mất.
“Đánh chết ngươi…”
Lúc này, Búp Bê vẫn đang giơ chiếc ô trên tay và hét bằng giọng nũng nịu, nhưng vô cùng hung dữ.
Vì Búp Bê cảm nhận được lúc này trên người Lục Tân vẫn đang xuất hiện những dao động đau đớn liên tục không ngừng, cho nên cô không dám rời đi, mà chỉ có thể tấn công từ xa, nếu không, chỉ sợ cô đã sớm xông lên để tấn công trực diện.
Bây giờ cũng vậy, vừa phát hiện đối phương chuẩn bị chạy trốn, vẻ mặt đau khổ của Lục Tân đã biến mất, Búp Bê lập tức bay lên cao, vung ô, chuẩn bị lao vào đánh tiếp.
Nhưng Lục Tân đã vội nắm lấy bắp chân Búp Bê và kéo cô lại.
“Đừng để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.”
Lục Tân biết chắc Tần Nhiên sẽ trốn thoát rất nhanh, không biết Búp Bê đuổi theo như vậy sẽ có hậu quả gì nên hắn đã nghiêm túc dạy dỗ cô.
“O”
Búp Bê há to miệng, dường như không hiểu tại sao Lục Tân lại đột nhiên không sao cả.
Nhưng đây là một chuyện tốt.
Búp Bê bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười vui vẻ.
Lúc này, trên mặt cô vẫn còn chút biểu hiện của sự tức giận và buồn bã, lại xen lẫn nụ cười này, trông vô cùng xinh đẹp.
…
Ầm!
Sau khi Tần Nhiên trốn thoát, thế giới hư ảo này, hay nói cách khác là viện bảo tàng này đang nhanh chóng sụp đổ.
Sức mạnh lúc này của Búp Bê chẳng những không hề yếu đi mà trái lại càng trở nên mạnh hơn.
Búp Bê đã phá hủy thế giới giả dối này. Sức mạnh bức xạ tinh thần vốn dĩ đang lưu động theo những quy luật nhất định đã trở thành những dòng chảy tinh thần hỗn loạn. Những dòng chảy tinh thần hỗn loạn này vô thức bị thu hút về phía Búp Bê và trở thành một phần sức mạnh của cô.
Kết quả là ở nơi này, sức mạnh của Búp Bê không ngừng tăng lên.