Chương 924: Thành Công
"Không ngờ Thanh Cảng lại có gan như vậy....."
Nhân lúc lực lượng tinh thần rời khỏi trấn nhỏ Khai Tâm, chiếc xe dã ngoại đã chạy ngược lại và đi rất xa rồi, lúc này sau khi phóng xạ tinh thần đã biến mất thì dù có là Tần Nhiên hay vị Thần Quan Khoa học Công nghệ không có năng lực và lão già thần bí kia đều không muốn ở lại bên trong khu vực cùng Lục Tân nữa.
Họ quan sát tình hình trên hoang dã thông qua màn hình camera:
Quân đội của Thanh Cảng đang tiêu diệt từng mảng tinh thần loạn lưu một cách thô bạo và ngang ngược.
Ngoài ra, hàng loạt đội quân và dị biến giả được trang bị vũ khí đặc biệt đã bắt đầu phân tổ để ẩn nấp dưới pháo điện siêu tần, từng từ bao vây phía trước. Họ vận dụng kết hợp các loại năng lực cùng vũ khí đặc biệt để chống loại con quái vật tinh thần đang giãy dụa bên trong tràng tinh thần loạn lưu này, giống như thợ săn đang hạ gục từng con dã thú.
.............
Camera không có âm thanh nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc đến khó hiểu.
Ngay cả họ lúc này cũng giật mình sửng sốt, ai nấy đều lộ ra biểu cảm không thể tin được.
"Bài kiểm tra này của Thanh Cảng thật khiến người ta bất ngờ và không thể không khen ngợi...."
Dường như chỉ có lão già kia là còn giữ bình tĩnh, ông nhẹ nhàng gật đầu, vành mũ cũng ấn xuống rất thấp.
"Bây giờ e không phải là lúc nói những chuyện này nhỉ?"
Tần Nhiên đột ngột xoay người gay gắt nhìn ông lão:
"Một kế hoạch vốn được liên kết chặt chẽ bây giờ lại xuất hiện nhiều chuyện bất trắc như vậy, thử hỏi sao bọn ta còn có thể bình tĩnh được nữa, kế hoạch của Tổng giám mục có thành công được thật không?"
Ông lão hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt hiền lành mà sáng suốt nhìn hắn, cười nói:
"Thành công hay không sao lại hỏi ta?"
"Nhưng...."
Tần Nhiên lập tức nghẹn họng, hắn cảm giác rất vô lý:
"Ngươi là cố vấn mà hắn mời về mà...."
"Nếu đã là cố vấn."
Lão già nhẹ nhàng phủi phủi ống quần, cười nói:
"Đương nhiên là ta phải giúp hắn hết sức có thể."
"Bây giờ hắn đã làm tốt lắm rồi."
"Còn việc có thành công hay không sao còn hỏi ngược lại ta nữa?"
"..............."
Cơ mặt Tần Nhiên khẽ run, qua hồi lâu hắn mới ngẩng đầu hỏi:
"Vậy phải hỏi ai?"
Ông lão nở nụ cười, hơi cúi người nói:
"Đương nhiên...."
"Là phải hỏi hắn và đối thủ của hắn rồi."
"................."
Rầm.
Lục Tân đột ngột mở mắt khi vừa nghe thấy tiếng gầm lớn cùng tiếng động đất vang trời.
Trong lúc tinh thần loạn lưu đang còn dày đặc trên hoang dã, Lục Tân cảm giác giống như đang bị kẹt trong cơn ác mộng không thể tỉnh dậy được, cảm giác bị đè nén, khó chịu tràn ngập khắp người hắn, trong lỗ tai lúc nào cũng nghe thấy hàng vạn tiếng hét thất thanh.
Nhưng khi tiếng kích pháo ở xa xa vang lên thì đột nhiên tất cả những âm thanh huyền ảo và hỗn loạn này đều đồng loạt biến mất.
Dù ở khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng pháo điện ion đang nổ vang trời, tuy loại âm thanh này đơn điệu hơn nhiều so với âm thanh hỗn loạn của tinh thần loạn lưu nhưng lại có sức mạnh mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy bình yên.
Lục Tân hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mọi thứ đã thay đổi.
...............
Ánh mặt trời chợt chiếu xuống.
Cảm giác rối loạn như kim châm trong đầu hắn biến mất không dấu vết, ngũ quan trên mặt bỗng nhiên dùng được ngon lành.
Lục Tân ngẩng đầu lên thì thấy những tia sáng lấp ló sau cơn mưa.
Giờ phút này, hắn gần như không còn bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lực lượng tinh thần nào nữa.
Lực lượng tinh thần xung quanh đều bị Búp Bê lọc sạch.
Phía xa xa, âm thanh ầm ĩ đó vẫn còn rất kinh hoàng.
Nhưng ở thị trấn nhỏ, ngoại trừ mặt đất thường hay vọng lên tiếng chấn động ra thì khắp nơi đã bắt đầu có cảm giác yên bình rồi.
Những tinh thần loạn lưu màu đỏ sậm ban nãy còn mù mịt trên không trung ở thị trấn nhỏ bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Một thế giới Vô Trần hoàn toàn không còn lực lượng tinh thần nữa.
"Ầm!"
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì một bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Lục Tân theo phản xạ đưa tay nhận lấy, sau đó liền được ôm một cơ thể mềm mại vào lòng rồi ngã nhào xuống mặt đất.
Hắn cúi đầu thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang có chút bất ngờ.
Là Búp Bê, lực lượng tinh thần đã không còn nên cô cũng không bay được nữa.
Cũng khá nặng đấy chứ.
Lục Tân thầm nghĩ, có khi nào cô ấy nặng hơn năm mươi ký không nhỉ?
Búp Bê nằm trong lòng Lục Tân cũng có chút sửng sốt, bộ dạng này xem ra là đã bay quen rồi, giờ bị rơi xuống lại cảm thấy là lạ.
Cô bối rối một hồi, sau đó vừa mở mắt liền nhìn thấy ngay mặt Lục Tân.
Trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc như thể đây là lần đầu nhìn thấy thế giới này không bị lực lượng tinh thần cản trở.
Sau đó cô hơi tò mò rồi chậm rãi vươn tay vuốt ve hai má của Lục Tân.
....... Lục Tân khẽ giật mình, hắn ngập ngừng liệu động tác này có phải hơi kỳ không?
....... Cô ấy cũng không phải em gái mình.
"Đan Binh, Đan Binh, có nghe thấy không?"
Bên trong tai nghe gắn trên mắt kính trái vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Dường như đối phương đang rất sốt ruột, còn không ngừng gọi, giọng nói ban đầu có chút khàn, sau đó dần dần trở nên rõ ràng.
Lục Tân lập tức giật mình, vội vàng né tay của Búp bê, nói:
"Hàn Băng?"
"Ta đây, ta đây."
Hàn Băng liền vui sướng không ngớt lời nói:
"Đan Binh, thật tốt quá, ngươi nhận được tín hiệu của ta rồi."