Chương 933: Muốn Lập Lại
Vì mượn đặc điểm của ông lão để tiến vào viện bảo tàng, nên Lục Tân hiểu rõ quá khứ của ông ấy.
Ba mươi năm trước, ông ấy sống một cuộc sống không lo âu, sau sự kiện trăng đỏ, cuộc đời ông ấy đã trải qua một sự thay đổi lớn. Lúc đầu, ông ấy có một người vợ luôn kề vai sát cánh, hai đứa con một trai một gái vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện.
Mặc dù lúc còn trẻ, ông ấy có hơi ngổ ngáo, nhưng về sau, ông ấy cũng đã ăn năn hối cải và sống hết mình, ông ấy từng lập công trong cuộc chiến chống lại những kẻ điên, và góp phần xây dựng lại nền văn minh.
Nhưng cuộc đời của ông ấy lại bi thảm giống như bị dính phải lời nguyền.
Con trai ông ấy đã chết trong một vụ tai nạn ô tô, con gái ông ấy vì bị sốt cao mà trở thành một người điếc. Vợ chồng ông vất vả nuôi nấng con gái trưởng thành, rồi gả cô cho một người đàn ông tuy bị què chân nhưng rất tốt bụng. Kết quả là con gái ông vì khó đẻ nên cuối cùng đã chết trên ngay trên bàn mổ, chỉ để lại một đứa cháu ngoại.
Người con rể của ông vừa siêng năng vừa tài giỏi, thế nhưng, vì một tai nạn ở công trình nên đã bị hai tấm xi măng đè chết.
Vì không thể chịu nổi quá nhiều đả kích như vậy nên vợ ông lão đã qua đời. Một mình ông ấy nuôi nấng đứa cháu ngoại, mong nó khôn lớn.
Kết quả là khi cháu ngoại của ông được sáu tuổi, thằng bé cũng đã qua đời chỉ vì một trận cảm cúm.
Vất vả bận rộn cả đời, bất ngờ nhìn lại, ông lão nhận ra trên đời này chỉ còn lại một mình mình và một con bò già có thể chết bất cứ lúc nào.
Thử hỏi ông ấy phải làm thế nào để đối mặt với những đau khổ trong cuộc sống này đây?
Hay nói cách khác, trước những đau khổ như vậy, những người khác ngoài đứng một bên nhìn còn có thể làm gì?
…
“Người ngu muội không biết đi về đâu. Những linh hồn hoang tưởng, sự không trọn vẹn sẽ tồn tại mãi mãi. Nhà tù ở trong lồng, mắt đỏ và lưỡi đỏ. Ngủ say dưới nấm mồ, mãi mãi làm bạn với những vì sao.”
“…”
Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ về vấn đề này, có tiếng hát như ẩn như hiện vang lên trong thị trấn.
Tiếng hát này nghe rỗng tuếch và quỷ dị, mang theo chút run rẩy, thiếu sức sống, giống như tiếng quỷ khóc trong nghĩa địa.
Ban đầu, tiếng hát chỉ là âm thanh đơn lẻ và hư ảo, nhưng dần dần, tiếng hát này càng lúc càng vang với nhiều giọng hát hòa vào nhau như dòng nước.
Con suối biến thành sông lớn, sông lớn lại hòa vào đại dương.
Vì vậy, tất cả những linh hồn cô đơn không nơi nương tựa trong thị trấn nhỏ này đều bất ngờ ngẩng đầu lên với vẻ mơ màng.
Họ mấp máy môi, thả hồn theo tiếng hát, chậm rãi giống hệt như những cái xác sống, bước đến từ mọi hướng trong thị trấn.
Họ lắc lư, chen chúc, quỳ trên sàn đá xanh của thị trấn nhỏ.
Lục Tân nhìn thấy một đám đông dày đặc, toàn bộ thị trấn có ít nhất hàng chục nghìn người, tất cả họ đều tập trung đến đây.
Với ánh mắt trống rỗng và biểu cảm tê dại, họ từ từ lắc lư người theo tiếng hát quái dị.
Cơ thể họ giống như một cái đồng hồ quả lắc, đỉnh đầu chậm rãi vẽ ra ba vòng tròn về phía bên trái, rồi vẽ ra hai vòng tròn về phía bên phải, rồi lại từ từ dựng thẳng thắt lưng, sau đó dập đầu xuống, boong một tiếng, phần trán bị dập thành một vết bầm tím, sau đó, họ lại từ từ đứng dậy.
Một lần, lại một lần, giống như một cái máy, lặp đi lặp lại động tác này. Họ dập đầu cúi lạy về phía trước, như thể đang quỳ lạy vị thần của họ.
Lục Tân cảm thấy sức mạnh của thị trấn đang tăng lên.
Ảo ảnh mà Lục Tân nhìn thấy vừa rồi, như thể có chức năng sửa chữa tự động và đang dần hoàn thiện.
Con đường đá xanh mà Lục Tân đã giẫm thành những lỗ hổng, đang trở nên hoàn chỉnh từng chút một, không khí xung quanh đang đè nén vô hạn.
Sức mạnh tinh thần vô hình đã ảnh hưởng đến đại não của Lục Tân.
Cảnh vật và con người trước mặt Lục Tân đang trở nên mờ đi.
Lục Tân nhìn thấy một bóng người vô định dường như đã biến thành một chỉnh thể.
Họ lắc lư thân thể, cúi lạy về phía trước, càng ngày càng có trật tự, động tác phóng đại và biên độ thống nhất.
Tiếng hát của họ càng lúc càng vang.
Cuối cùng, tiếng hát giống như tiếng sấm sét, hết đợt này đến đợt khác, cuồn cuộn tràn về phía trước.
Đại não dường như bị xung kích mạnh mẽ, bị đè ép bởi tiếng hát này.
Những người này đang thử tìm lại giấc mơ đẹp của họ.
Lục Tân đột nhiên hiểu ra.
Những dao động tinh thần trên cơ thể những người này hoàn toàn thống nhất với Tổng giám mục.
Thị trấn nhỏ này không phải là chủ thể của viện bảo tàng Tai Ách, mà đại diện cho những linh hồn của thảm họa.
Tất cả những dị biến giả đã đạt đến giai đoạn thứ ba đều có thể gia tăng sức mạnh tinh thần của minh một cách vô hạn.
Nhưng làm thế nào để có thể duy trì sự tỉnh táo và lý trí trong lúc gia tăng sức mạnh tinh thần của minh một cách vô hạn mới là điều cốt lõi.
Tổng giám mục Tai Ách đã mượn viện bảo tàng Tai Ách, và thông qua việc cho những người bất hạnh này vào trong những chiếc bình để giúp ông ta sở hữu được thứ sức mạnh có thể lợi dụng một cách vô hạn.
Hèn gì ông ta có thể ký sinh vào cơ thể một người có sức mạnh tinh thần khổng lồ như nữ vương trấn nhỏ Khai Tâm, bởi vì ông ta có những vật phẩm được sưu tầm này làm hậu thuẫn.