Chương 932: Diện Mạo Chân Thật Của Thế Giới
Khung cảnh như bị tua nhanh, hết tốp người này đến tốp người khác lóe lên trước mặt hắn. Hắn nhìn thấy bé Mười Chín co ro trong góc tường, nhìn thấy một đám nhóc mặc đồ bệnh màu trắng, chơi đuổi bắt bên bờ sống dưới ánh nắng chiều.
Cũng nhìn thấy lão viện trưởng hiền lành, hòa ái.
Trên đầu hắn đội một chiếc mũ, vành nón được kéo thấp xuống, trên người là bộ tây trang hưu nhàn màu đầm, nơi khóe mắt đã hiện nhiều nếp nhăn, tóc đã lốm đốm trắng, lưng cũng hơi còng, nhưng con ngươi vẫn sáng ngời như trước, nụ cười nơi khóe miệng cũng không hề thay đổi; hắn mỉm cười ngồi bên cây cầu đá, lẳng lặng nhìn mình, tựa như đang nhìn con cái của hắn.
Trái tim Lục Tân run rẩy, một cảm xúc khác lạ ập thẳng vào tim.
Hắn không biết phải đối mặt với ông lão phức tạp nhất trong trí nhớ này như thế nào, lòng biết ơn và nỗi thống hận cùng lúc xông vào não.
Sau khi đứng yên tại chỗ thật lâu, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên.
Trên mặt hé ra nụ cười nhẹ, tay khẽ nâng lên, bước lại gần ông lão ngồi trên cây cầu đá, cất tiếng chào hỏi.
"Chào viện trưởng."
"..."
Giọng nói có hơi run run, nhưng vẫn rất hiền hòa.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
"Ầm..."
Khung cảnh xung quanh thình lình thay đổi. Xác chết máu me đầm đìa chất đầy khắp nơi, ánh đèn trong cửa hàng gần đó chập chờn sáng tối, dòng máu đỏ tươi chảy tới chân mình, nhưng gương mặt quen thuộc lần lượt ngã xuống trong vũng máu.
Mùi máu xung quanh xông vào mũi Lục Tân, từng khuôn mặt không còn trọn vẹn khiến hắn như sắp phát điên.
Máu mũi tuôn ra như suối, thẫm đẫm vạt áo trước ngực. Lúc này đây, dù đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng nội tâm vẫn bất chợt sinh ra khát vọng mãnh liệt.
Hắn muốn đáp ứng lời thỉnh cầu của trấn nhỏ này.
Hắn biết, lúc này, trấn nhỏ hay nói đúng hơn là viện bảo tàng Tai Ương đang thương lượng với mình. Dựa theo bản năng, nó muốn mình đưa đoạn hồi ức, hay nói cách khác là cảm giác này cho nó, đổi lại, từ nay về sau bản thân sẽ nhận được nhiều thứ tốt đẹp.
Đúng là một điều kiện hấp dẫn.
Nhưng Lục Tân lại chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó khẽ lắc đầu: "Ta từ chối."
"Đó đúng là vài ký ức không được đẹp, cả đời này, thậm chí tận kiếp sau, hay mãi mãi.... cũng không muốn trải qua lần nữa."
"Nhưng ta không thể giao nó lại cho ngươi."
"Dù sao..."
Hắn thong thả nói nốt, nhưng lại không nhận ra giọng nói của bản thân đã run lên: "Thống khổ cũng được, bất hạnh cũng thế, chúng đều là của chính ta, cho nên sự thống khổ ta cảm nhận được, không phải là vì những ký ức đó được xây nên trên nền tốt đẹp sao?"
"Cảm giác tốt đẹp bị phá hủy chính là thống khổ."
"Nhưng cho dù bị phá hủy, ta cũng sẽ không đem thứ chân thật này giao cho ngươi, để đổi lấy ảo giác giả tạo..."
Kỳ thật lúc này không cần thiết nói những lời đó, nhưng Lục Tân vẫn rất nghiêm túc nói ra. Tại thời điểm hắn nói hết câu, ngẩng đầu lên lần nữa, tất cả bóng người trước mắt đều đã biến mất. Những khuôn mặt đầy máu, những hình ảnh méo mó, quái dị, nhưng con người từng xuất hiện trong sinh mạng của mình, dù là vẫn còn ở bên, đã bị mình quên đi, hay là đã tìm về lại, những người mới trước đó còn xuất hiện trong trấn nhỏ, giờ lại đang chậm rãi biến mất.
Ngay cả lão viện trưởng cũng đứng lên, đứng giữa nhóm người này, nhẹ nhàng vẫy tay với mình, sau đó, chậm rãi biến mất.
Cùng lúc đó, không chỉ những người bên cạnh Lục Tân biến mất.
Trong trấn nhỏ, có rất nhiều người được lấy làm trung tâm, từ đó phản chiếu ra hình ảnh của nhiều người khác. Những bóng người này lại tiếp tục đan xen vào nhau, tạo thành khung cảnh sầm uất tấp nập trong trấn nhỏ. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì căn bản không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Sau khi Lục Tân từ chối giao dịch với viện bảo tàng thì đã được nhìn thấy diện mạo chân thật của trấn nhỏ này.
Trong mắt hắn, khung cảnh phồn hoa náo nhiệt giả tạo của trấn nhỏ đang nhanh chóng tan biến. Có rất nhiều người từ trạng thái được mọi người vây quanh đã biến thành một thân một mình.
Có ông chủ ngồi trước cửa hàng bị thiêu hủy, suy sụp đau khổ.
Có ông cụ khom lưng, cô độc bước về phía ánh chiều tà.
Có cô gái nằm yên trên chiếc giường gỗ chốn đèn đỏ, chết lặng trợn mắt nhìn.
Trong trấn nhỏ này, từ đầu tới cuối chẳng có gì là hạnh phúc và tốt đẹp, chỉ có những linh hồn thống khổ đến chết lặng mà thôi.
---
Cả thị trấn tràn đầy ánh nắng đột nhiên trở nên ảm đạm.
Những người này đều mang theo một luồng không khí u ám co người lại ở nhiều nơi khác nhau trong thị trấn.
Họ đều là những người với hai bàn tay trắng, chỉ có thể đắm chìm trong những giấc mộng đẹp.
Lục Tân muốn phá hủy viện bảo tàng, nhưng lẽ nào phải thực sự hủy diệt những con người bất hạnh này sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối phố, ông cụ đang trở về nhà kia đang ngồi một mình dưới ngọn đèn đường và lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Bên cạnh ông ấy không có bất kỳ ai.
Trong tay ông ấy không có miếng thịt nào để hầm, chỉ có một điếu thuốc tự chế đã cháy gần hết.