Mặt Trăng Đỏ

Chương 937: Người Đàn Ông Bị Ô Nhiễm Bởi Thần

Chương 937: Người Đàn Ông Bị Ô Nhiễm Bởi Thần


Lục Tân vừa nói vừa bất ngờ lao người về phía trước, duỗi một tay ra kéo một cái xúc tu đang rút lại. Vì bàn tay bắt lấy cái xúc tu này không có những hạt màu đen, cho nên dù đã bắt được nó, nhưng khi cái xúc tu vô thức rút lại, đã kéo theo cả Lục Tân.
Lục Tân mỉm cười phấn khích, sau đó, mượn sức mạnh này, lao nhanh về phía cây thánh giá.
Sự đồng cảm với những con người bất hạnh này chỉ là sự đồng cảm.
Nhưng đối với cái nơi rách nát này, đối với ngươi, cái gì nên đập nát thì vẫn phải đập nát!


“Dao động tinh thần của Tổng giám mục xuất hiện dấu hiệu bất thường, ông ấy…đang nhanh chóng suy yếu!”
Bên trong chiếc xe RV, nhìn từng hàng từng hàng số liệu, linh mục Khoa học và Công nghệ khiếp sợ đến mức nhảy dựng lên, khiến cà phê đổ khắp người.
Nhưng ông ta hoàn toàn không bận tâm đến điều đó, chỉ vội vàng đưa tay ra.
Thế nhưng bàn tay đã quen với việc gõ bàn phím của ông ta lại không thể xuống tay với những thiết bị tinh vi này.
Bởi vì biến cố này thật sự quá lớn, nên ông ta không biết nên làm thế nào mới có thể giúp Tổng giám mục.
Vì vậy, ông ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía ông lão ở trong xe, Tần Nhiên cũng đang nhìn ông ta.
“Kẻ mà chúng ta đang phải đối mặt rốt cuộc là cái gì?”
Một lúc lâu sau, ông lão với vành nón bị đè thấp mới bắt đầu có động tĩnh. Ông ta khẽ thở dài rồi ngẩng đầu lên, hình như chỉ vừa mới chợp mắt được một lúc. Bây giờ ông ta mới từ từ tỉnh lại, ánh mắt còn hơi mơ màng, nhưng rất nhanh đã thay đổi.
Sự mơ màng trong đôi mắt ông ta đã dần dần biến thành tán thưởng.
Ông ta cởi mũ ra, để lộ mái tóc bạc phơ, khẽ thở dài rồi nói:
“Ban nãy ta đã nói với các ngươi rồi.”
“Hắn là một người từng bị ô nhiễm nghiêm trọng và sau đó đã được bọn ta chữa khỏi trong một tình huống bất khả thi.”
Ông ta đón lấy ánh mắt của hai người này và mỉm cười nói:
“Nhưng ta đã nói với các ngươi chưa…”
“Rằng, thứ đã làm ô nhiễm hắn khi đó chính là thể tinh thần mà bây giờ chúng ta đang hiểu là ‘Thần’?”
“Cho nên, hắn chính là người đàn ông đã bị ô nhiễm bởi Thần.”
“Và điều kỳ diệu nhất chính là hắn có khả năng đồng cảm với người khác…”
“... Đây là sức mạnh của con người.”
---
Việc rút lại ​​các xúc tu của cây thánh giá, hay nói cách khác là Tổng giám mục Tai Ách, vốn là một hành động vô thức.
Cũng tương tự như việc khi chạm vào than nóng, người ta sẽ lập tức rút tay lại.
Chỉ là ông ta hoàn toàn không ngờ rằng động tác rút tay lại của mình lại mang theo cả cục than đỏ nóng hổi đó.
Hơn nữa, đối phương còn bật cười và thuận thế lao tới trước mặt ông ta.
“Soạt…”
Cây thánh giá ở phía đông của thị trấn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã vứt bỏ cái xúc tu kia.
Trên mặt ông ta lộ ra vẻ căm giận, vì đây là lần đầu tiên ông ta chủ động vứt bỏ một bộ phận trên cơ thể mình ngay khi vừa chạm vào kẻ địch.
Có điều lúc này thân thể Lục Tân đã bị kéo lên giữa không trung theo quán tính. Lúc này, Lục Tân cao hơn cả cây thánh giá.
Sau đó, ông ta cúi đầu nhìn xuống phần đầu của cây thánh giá, ánh mắt của Tổng giám mục Tai Ách lộ ra vẻ kinh hãi, khóe miệng ông ta như bị xé toạc.
Lục Tân giơ cánh tay còn lại lên ​​cao, toàn bộ cánh tay đều là những hạt màu đen đang run rẩy dữ dội.
Mượn đà ngã, Lục Tân đánh mạnh vào phần đầu của cây thánh giá.

“Xì xì xì…”
Vẻ mặt của Tổng giám mục Tai Ách trên cây thánh giá phía đông trở nên kinh hãi và bất an.
Đầu ông ta đột nhiên vỡ tung, vô số mô thần kinh và mạch máu đồng thời bật ra.
Giống như một mảnh đất bị đào lên, bên trong lộ ra một ổ rắn, với rất nhiều con rắn đang không ngừng ngọ nguậy và quấn vào nhau.
Trong cảnh tượng khiến người ta hoa cả mắt này, có vô số cái miệng rắn đang há to, hung hăng cắn lên phía trên.
Nhìn cảnh tượng này, Lục Tân thật sự…Phấn khích.
Lục Tân giơ cánh tay lên cao, rồi đánh thẳng xuống “hang rắn” ở bên dưới.
Toàn bộ cánh tay Lục Tân đều được bao phủ bởi vô số hạt màu đen, trông giống như đang đeo một chiếc găng tay màu đen.
“Phụt…”
Một hơi thở điên cuồng và thê thảm chợt xuất hiện, những hạt màu đen thâm nhập vào tổ rắn, khiến máu tươi bắn tung tóe.
Sau đó, thân thể của Lục Tân nhanh chóng rơi xuống và xuyên thủng toàn bộ cây thánh giá.
Giống như một con dao nóng cắt qua khối bơ, thân thể Lục Tân nhanh chóng rơi xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ có hình dạng giống như thủy tinh vỡ trong thị trấn.
Với tâm trạng cực kỳ tốt, Lục Tân lại ngẩng đầu nhìn về phía trước một lần nữa.
Cây thánh giá trông giống như một người khổng lồ này lặng lẽ tách ra hai bên, sau đó đập mạnh xuống đất.

“Sao có thể như vậy?”
Một cây thánh giá ngã xuống, trên đỉnh của ba cây thánh giá còn lại, vẻ mặt của Tổng giám mục Tai Ách đồng thời trở nên kinh hãi.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào cây thánh giá ở phía đông với vẻ mặt phức tạp khó tả.
Một thứ gì đó nằm ngoài tầm hiểu biết tràn vào trong đầu bọn hắn, khiến bọn hắn không thể hiểu được tại sao sức mạnh của mình lại hoàn toàn không có tác dụng gì khi ở trước mặt đối phương, càng không thể hiểu tại sao loại sức mạnh đó lại có thể dễ dàng phân chia sức mạnh của bọn hắn, thậm chí là trực tiếp…Hủy diệt?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất