Chương 94: Khiêu Khích
Hắn thật sự đã nhìn thấy một chiếc mô tô đã lao đi, nhưng với tốc độ và ánh sáng đó, hắn không thể nhìn rõ người ngồi trên xe rốt cuộc có đầu hay không. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là hắn thực sự cho rằng những gì Lục Tân nói là vô lý. Bởi vì khi ở trên bức tường cao, hắn phát hiện Lục Tân có thể đứng vững trên tường mà không cần đeo bất kỳ thiết bị hỗ trợ cho việc leo trèo nào. Điều này không hợp lý chút nào.
Hắn cũng biết có một cơ quan đặc biệt tồn tại trong thành phố chính.
Các anh em trong đội tuần tra của hắn thỉnh thoảng có vài người bị điều động đến cơ quan bí ẩn kia, từ đó trở đi rất khó có thể gặp lại.
Hơn nữa, những người bị điều động đến cơ quan đó thường được chia thành hai bộ phận.
Một là những người cứng đầu, cực kỳ khó dạy dỗ, thậm chí từng phạm sai lầm nghiêm trọng, suýt bị sa thải, hoặc đã bị sa thải.
Còn có một loại khác, chính là những người xuất sắc nhất trong giới tinh anh.
Ngày thường, đôi khi họ cũng thường nghe nói có một đội tuần tra nào đó đột nhiên bị điều động đi phong tỏa một khu vực nhất định nào đó, phải đảm bảo không có một sinh vật nào có thể sống sót thoát ra khỏi đó. Có điều, đối với các nhiệm vụ phong tỏa như vậy, mệnh lệnh thường được đưa ra mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Rất nhiều lần, nhiệm vụ phong tỏa có vẻ cực kỳ căng thẳng gấp rút đã bị hủy bỏ một cách khó hiểu.
“Vì vậy, cậu thanh niên trông không khác gì một người bình thường này có lẽ rất lợi hại nhỉ?”
Trong lòng hắn thầm đoán như vậy.
Ngay sau đó, những gì xảy ra tiếp theo đã chứng minh phỏng đoán của hắn là đúng.
Đầu tiên, một đội binh lính được trang bị tối tân hơn bọn hắn, cấp bậc của đội trưởng cũng cao hơn rất nhiều so với binh lính của hắn đã vội vã đến đây. Họ thậm chí còn được trang bị súng plasma cầm tay dòng L-E nguyệt thực còn được gọi là “khắc tinh của kẻ điên”. Mặc dù món đồ này mỗi lần chỉ có thể bắn ra một viên đạn plasma, nhưng sức mạnh của nó là cực kỳ khủng khiếp. Ở cự ly gần, nó có thể bắn cho ba bốn người cháy thành tro chỉ với một phát súng duy nhất.
Tuy số lượng không nhiều, chỉ có khoảng hai mươi người, nhưng vừa tới nơi, họ đã lập tức nắm quyền chỉ huy tất cả mọi người, sau đó kiểm soát chặt chẽ khu vực xung quanh. Đội tuần tra thành phố được bố trí ở bên ngoài, còn họ thì canh giữ ở bên trong, không cần bất kỳ lời giải thích nào.
Tuy nhiên, họ vẫn không tiếp xúc với người thanh niên đó.
Cho đến khi một chiếc trực thăng với tiếng ồn rất lớn và ánh sáng rực rỡ bay đến.
Hắn thấy khi chiếc trực thăng vẫn chưa dừng hẳn, có một người phụ nữ tóc ngắn mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người cao ráo, khí chất sắc sảo bước ra. Điều này khiến cho hắn lập tức dời ánh mắt. Khi người phụ nữ này đi lướt qua bên cạnh, hắn mới nghiêm người chào. Đối với một người lính biết phân biệt khí chất của một người như hắn mà nói, hắn hoàn toàn có thể nhận ra người phụ nữ này lợi hại đến mức nào.
“Cái đầu đó bị rơi ở đâu?”
Sau khi bước xuống trực thăng, Trần Tinh lập tức đến bên Lục Tân, cô không bắt tay, chỉ trực tiếp hỏi.
“Dường như là rơi ở phía đó!”
Lục Tân dựa vào trí nhớ của mình mà đưa tay ra chỉ.
Các thành viên trong đội hỗ trợ trong trang phục bảo hộ màu đen đến sớm hơn Trần Tinh. Họ lập tức đi về phía khu vực đó. Trước sau có đến hai đội binh lính phụ trách phong tỏa vị trí đó, vì vậy cho tới bây giờ, hiện trường nơi đó vẫn được giữ nguyên.
“Làm thế nào ngươi phát hiện ra sự bất thường của hắn?”
Lúc này, Trần Tinh bắt đầu nghiêm túc hỏi Lục Tân.
Lục Tân suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước ta đang đi trên đường, hắn đã nhìn ta.”
Trần Tinh khẽ cau mày: “Sau đó thì thế nào?”
Lục Tân nói: “Sau đó ta đã nổ súng bắn hắn!”
Biểu cảm của Trần Tinh thay đổi rõ rệt: “Vì hắn nhìn ngươi, mà ngươi đã nổ súng bắn hắn sao?”
“Không phải, mới đầu ta cũng chỉ quay đầu lại nhìn hắn thôi.”
Lục Tân nhớ lại, rồi chậm rãi trả lời: “Hắn xuất hiện trước mặt ta tổng cộng ba lần. Rõ ràng là ta đi trên một đường thẳng, hơn nữa ta cũng không thấy hắn đi theo hay vượt qua ta, nhưng hắn lại đột ngột xuất hiện ở những nơi mà ta đã đi qua, sau đó hắn nhìn ta rồi mỉm cười, trông hắn như đang khiêu khích. Chính vì ta thường thấy sự khiêu khích này trên phố, ta cũng không để tâm lắm…. Ta quay đầu lại nhìn hắn cho đến khi hắn thôi không cười nữa.”
Trần Tinh tưởng tượng ra cảnh tượng đó, sắc mặt cô hơi kỳ quái: “Sau đó thì sao?”
Lục Tân nói: “Sau đó ta đã nổ súng.”
Vẻ mặt Trần Tinh dường như có chút không kiềm chế được.
“Ta nổ súng là có nguyên nhân!”
Lục Tân dừng một chút, sau đó mới nói: “Ta thấy sau lưng hắn có một cái xúc tu thò ra giống như dây leo…. Có lẽ hắn nghĩ ta không thể nhìn thấy cái xúc tu đó, nên hắn rất yên tâm, còn đứng đó mà cười! Nhưng khi ta nhìn thấy cái xúc tu này vươn tới trán của mình, lúc này ta chắc chắn hắn có ác ý! Vì vậy, ta đã nổ súng!”
“...”
Nghe đến đây, Trần Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.