Chương 93: Kỵ Sỹ Không Đầu
Trong bóng đêm đen đặc, hai ánh đèn kia như hai thanh kiếm sáng cực độ.
Tiếc là ánh đèn sáng cỡ nào cũng chỉ soi sáng trong đường kính khoảng mấy chục mét, mà vùng đất hoang này thì quá lớn.
Chẳng mấy chốc bóng người kia đã chạy đến ven thành phố Cao Tường.
Bức tường xi măng vừa rộng vừa dày, bên trên đủ cho người của quân đội chạy băng băng, mặt trơn nhẵn. Vậy mà trong mắt người này, nó chẳng khác nào cái thang dễ trèo, hắn dễ dàng leo lên mặt tường và lao thẳng lên đầu tường.
Có thể thấy đối phương muốn nhảy ra khỏi thành phố Cao Tường, trốn ra ngoài thành.
"Em gái, tẩn chết hắn!"
Đến lúc này, Lục Tân đành phải cắn răng quyết định.
Hắn vừa thay đạn vừa ném mạnh súng lên không trung.
Trong tầm mắt hắn, thoắt cái em gái đã nhảy lên cao, thân hình nhỏ nhắn vẫn giữ tư thế lao ra, đôi tay nhỏ bé đã bắt được khẩu súng lục vừa mới thay đạn. Sau đó, nó nhắm vào bóng người đang leo thoăn thoắt lên bức tường cao, khó mà nhận biết cẩn thận. Màn đêm che khuất nụ cười kỳ dị trên gương mặt nhỏ nhắn.
Tiếp đó, nó nổ súng liên tục.
Pằng! Pằng! Pằng!
Lực phản chấn của khẩu súng lực khiến cơ thể không trọng lượng của con bé chấn động đến độ bay ra đằng sau.
Nhưng ba viên đạn vẫn bất khuất bay về phía trước.
Một viên bắn vào phía trên gần bóng người kia.
Một viên bắn vào phía dưới sát bóng người kia.
Viên thứ ba cực chuẩn, với tốc độ bắn đã được tính toán, nó bắn thẳng về phía đầu của người kia.
Lục Tân cảm thấy viên đạn kia như chậm lại, bay về phía đối phương với tốc độ chậm nhưng chuẩn. Bởi vì chậm nên có một loại ma lực. Mà người đang bò lên tường đột nhiên khựng lại, xoay người theo bản năng. Dường như dưới mắt kính đen là cảm xúc kinh ngạc và bất ngờ.
Pằng! Đạn bắn trúng cổ hắn.
Máu tươi phun ra, cổ rách toạc, đầu hắn bay ra ngoài, còn thân thể thì lẻ loi treo trên bức tường cao.
Lục Tân hơi bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này.
Hắn dùng súng lục, uy lực của đạn khá nhỏ, nhưng vì chế tạo đơn giản nên mới được thành phố Cao Tường ưa chuộng.
Hắn không ngờ một khẩu súng như vậy có thể giết người, nhất là bắn đứt cổ luôn.
Chắc là vì cơ thể người kia giòn hơn người bình thường nhỉ?
Trong lúc suy nghĩ, Lục Tân cũng không chậm trễ. Hắn đón lấy em gái vừa rơi xuống rồi nhanh chóng chạy đi.
Nhưng hắn mới đi vài bước thì đột nhiên cái đầu kia biến mất, thi thể treo trên tường cao dựa vào một cánh tay chợt run lên, sau đó hai tay hai chân đan lần lượt lao nhanh thoăn thoắt, thoáng cái đã leo qua tường cao.
Tâm trạng Lục Tân trở nên nặng nề. Hắn nhanh chóng chạy tới, thuận thế leo lên tường cao.
Trong khu vực đồng không mông quạnh ngoài bức tường có tiếng động cơ nổ vang, một vệt sáng nhanh chóng đi xa.
Khi Lục Tân leo lên tường cao, chiếc mô tô vặn ga hết cỡ đã gào rú lao đi bảy, tám mươi mét.
Lúc này trăng rất sáng, thị lực của Lục Tân trở nên nhạy bén lạ thường.
Hắn nhìn thấy bóng dáng lái chiếc xe mô tô kia, chỗ cổ trống không, chỉ có máu thịt lẫn lộn.
Thi thể không đầu này lái mô tô, nhanh chóng biến mất ở nơi hoang vu.
Trong lòng Lục Tân bỗng nảy sinh cảm giác kỳ lạ.
"Ai thế? Lập tức giơ tay lên, không ta sẽ nổ súng..."
Hai bên tường cao vang lên tiếng bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, đèn pin cầm tay chiếu ra nguồn sáng cường độ cao.
Rọi thẳng vào mắt.
Phía sau ánh đèn chói mắt, Lục Tân có thể cảm nhận thấy có rất nhiều chiến sĩ đang chĩa súng vào mình.
"Trong túi của tôi có giấy chứng nhận!"
Lục Tân giơ hai tay lên cho họ nhìn rõ súng của mình, đồng thời trầm giọng nói.
Hắn đưa mắt cản em gái. Chắc là vì hiện giờ hắn khá nghiêm túc nên em gái ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Có người bước tới, nhanh chóng lấy giấy chứng nhận ở túi áo sơ mi bên trái của Lục Tân rồi nộp lên cấp trên.
Sau đó là một phen rối loạn, mãi lâu sau họ mới thu hết súng lại.
Ánh sáng đèn pin khiến người ta hoa mắt cũng tắt lịm, chỉ còn ánh đèn chiếu tầm xa vẫn rọi về phía này.
"Chi đội trưởng đội tuần tra thành phố số bốn Tạ Thần!"
Người có dáng vẻ lãnh đạo đi tới trước mặt Lục Tân, chào hỏi lễ độ, sau đó trả giấy chứng nhận cho hắn: "Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tân nhận lại giấy chứng nhận rồi cất đi, thở hổn hển: "Tôi phải gọi điện thoại!"
“Kỵ sĩ không đầu ư?”
Nhận được cuộc gọi của Lục Tân, Trần Tinh bỗng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Đúng vậy!”
Lục Tân trả lời bằng những câu từ ngắn gọn nhất: “Ta gặp hắn ở gần trường tiểu học, cảm thấy hắn không có ý tốt, ta vốn dĩ muốn bắt hắn, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, ta muốn đuổi theo hắn, nhưng lại không đuổi kịp... Mãi đến cuối cùng mới nổ súng, nhưng không ngờ dù mất đi phần đầu, hắn vẫn có thể trèo qua bức tường cao, lên một chiếc mô tô đã được chuẩn bị từ trước rời đi... Kỹ năng lái xe của hắn rất tốt!”
“Tạm thời đừng có thêm bất kỳ động thái nào, đợi ta!”
Trần Tinh dứt khoát cúp điện thoại.
Xung quanh Lục Tân, các chiến sĩ khác đã tản ra dưới sự chỉ huy của đội trưởng, họ đã phong tỏa khu vực này, đồng thời vẫn luôn cảnh giới. Họ không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Lục Tân, chỉ có đội trưởng đứng ở vị trí tương đối gần mới có thể nghe được vài câu, sau đó hắn đã bị những câu nói mấu chốt kiểu như “rơi đầu”, “kỹ năng lái xe rất tốt”... khiến cho sởn tóc gáy, nhưng hắn vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không biết Lục Tân là ai.
Nhưng hắn biết giấy chứng nhận của Lục Tân, cũng biết giấy chứng nhận này đại diện cho loại quyền hạn nào.
Vì vậy, hắn chỉ có thể vất vả suy nghĩ về cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy để ứng phó với những nghi vấn sắp tới.