Chương 946: Xin Ý Kiến
"Ta thấy có thể tuyên bố nhiệm vụ thành công được rồi....."
"Ừm, bảo tàng Tai Ách đã bị phá hủy, ta đang tìm xem rốt cuộc hài cốt của nó đang nằm ở đâu...."
"Khó tìm lắm, chỗ nào cũng là đá tảng lớn, không thể di chuyển được....."
"Đại chủ giáo Tai Ách?"
"Hắn còn chưa chết, giờ hắn đang chiến đấu...... với nữ vương."
"Đúng vậy, trận chiến cuối cùng ta không tham gia, sau khi bảo tàng Tai Ách bị phá hủy, nữ vương giống như thoát khỏi trói buộc vậy, giờ còn đang chiến đấu với đại chủ giáo kia kìa..... Tiếng động đất mà các ngươi nghe thấy chắc là âm thanh bọn họ va chạm với nhau, vì lực lượng tinh thần mà nữ vương có thể phát tán rất có hạn, nên giờ trông cô ấy như đang vật lộn vậy....."
"Tiểu đội hỗ trợ?"
"Chờ đã, đợi bọn họ đánh nhau xong rồi ta sẽ thông báo cho các ngươi sau...."
"Búp Bê vẫn ổn..."
"Cũng không biết bị ai đẩy một phen mà ngã nhào xuống vũng bùn, các ngươi chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo đi, lát nữa sẽ thay."
"..............."
Nhiệm vụ chính của hắn là ngăn cản đại chủ giáo Tai Ách nhỉ?
Vậy thì bây giờ chắc là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn nếu nhiệm vụ là cản trở nữ vương trấn nhỏ Khai Tâm thì chưa chắc....
Xem ra nữ vương còn phải ăn thêm chút nữa.
Hiện tại trông cô có chút yếu đuối, cần phải được tẩm bổ nhiều hơn.
Sau khi trao đổi với Hàn Băng qua kênh một hồi Lục Tân mới yên tâm hơn, hắn lẳng lặng tìm một tảng đá ngồi xuống, sau đó lẳng lặng quan sát mọi việc. Lúc này, trên hoang dã còn rất nhiều người, bọn họ đều là người bị bảo tàng Tai Ách vứt bỏ nên thể xác vẫn còn kẹt lại trên hoang dã, khi bảo tàng bị phá hủy, bọn họ mới có thể trở lại trong cơ thể của mình, lực tinh thần mới bình thường trở lại.
Thể xác không biết đã biến mất ở đâu, còn lực tinh thần cũng tan biến theo bảo tàng.
Mọi thứ tĩnh lặng như chưa từng tồn tại.
Lúc này, nữ vương đã ăn cơm xong, có thể thấy cô là một người không biết lãng phí, một miệng đã giải quyết hết sạch.
Hơn nữa, Lục Tân chắc chắn rằng nữ vương rất thích ăn thực phẩm tươi sống vì cô vẫn luôn giữ cho nguyên liệu được tươi mới.
..............
"Xì xì...."
Trong kênh vang lên tiếng điện giựt, Hàn Băng lên tiếng:
"Đan Binh, tình hình thế nào rồi?"
"Tiểu đội hỗ trợ có thể vào tràng vực được chưa?"
"............."
Lục Tân nghe giọng điệu của cô có vẻ rất lo lắng, hắn mới chợt hiểu được.
Đối với bọn họ mà nói trận chiến này vẫn chưa kết thúc.
Vì thế lúc này Lục Tân quay đầu nhìn đại chủ giáo Tai Ách để đảm bảo hắn không uy hiếp người khác nữa.
Hắn gật đầu:
"Chắc được rồi."
"Không, không chỉ kết thúc trận đấu là được vào...."
Hàn Băng trong vô thức thấp giọng nói:
"Đan Binh có nên hỏi ý kiến nữ vương trước không?"
"Nếu cô ấy cũng đồng ý thì chúng ta sẽ cho tiểu đội hỗ trợ vào....."
"Ngươi hãy kiên nhẫn giải thích cho cô ấy hiểu rằng chúng ta cần nhân viên hỗ trợ đi vào làm rất nhiều việc, điều tra hiện trường, tìm kiếm manh mối còn sót lại, xác nhận đối thủ có còn để lại những nguy cơ tìm ẩn gì không, v.v.... Nói chung là chúng ta cũng có thiện ý mà thôi."
"........."
"Ờm...."
Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại nói:
"Được, để ta đi hỏi thử."
...................
Hắn đứng dậy đi đến căn biệt thự tồi tàn để cẩn thận quan sát nữ vương.
Sau khi ăn cơm lâu như vậy mà cơ thể của nữ vương lại nhỏ đi một cách rõ ràng, cơ thể cô trước kia ít nhất cũng dài mấy chục mét. Nhưng hiện tại lại thu nhỏ hơn một mét, thân thể nhỏ nhắn lả lướt, vừa nhìn thấy Lục Tân liền lập tức cảnh giác mà thu người lại.
Khắp nơi trong căn biệt thự hoang tàn này đều là hang hốc, cô cứ tùy tiện co người lại là không ai tìm thấy được nữa.
"Không sao, đừng sợ, bọn ta không phải đến bắt nạt ngươi đâu."
Lục Tân nhìn nữ vương, nở nụ cười thiện ý, nói:
"Bọn ta đang định phái những người này đến địa bàn của ngươi, ngươi có đồng ý không?"
Nữ vương chau mày cảnh giác đồng thời phát ra tiếng xì xì trong miệng.
Lục Tân nói vào kênh:
"Được rồi, cô ấy đồng ý rồi, phái tiểu đội vào đi."
Nói xong, hắn còn mỉm cười thân thiện với nữ vương.
...............
"Bí bo! Bí bo......"
Cảnh tượng tiểu đội hỗ trợ chạy đến trông vô cùng hoàng tráng.
Họ không chỉ mặc đồ bảo hộ đồng nhất, máy kiểm tra tinh thần và vật tư y tế hầu như không rời tay, thậm chí có người còn mang theo vũ khí đặc chế. Rõ ràng họ chỉ vào để hoàn thành nhiệm vụ thôi mà biểu cảm cứ như đội cảm tử vậy.
"Nguy cơ trong trấn nhỏ Khai Tâm vẫn còn lớn lắm...."
Lục Tân đang lo lắng về vấn đề này thì nhìn thấy có bốn người đang bước nhanh đến chỗ hắn.
Họ không nói không rằng đưa hắn sang một bên, bắt đầu làm đủ loại kiểm tra.
Sau khi xét nghiệm máu, tìm kiếm vết thương rồi kiểm tra sơ lược xem các khớp có vấn đề gì không thì cuối cùng Lục Tân cũng được thả, lúc này, hắn liền thấy Trần Tinh bước xuống từ một trong mấy chiếc xe tải đang chầm chậm tiến vào trấn nhỏ Khai Tâm.
Trên mặt cô nở nụ cười nhẹ nhõm như vừa sống sót sau tai nạn.
Cô đứng từ xa vẫy tay với Lục Tân, Lục Tân vừa định qua gặp thì thấy cô đã đi đến chỗ một nhân viên khác.
Lục Tân đành phải ngồi lại chờ rồi nhìn dòng người bận rộn trước mặt.
Cho đến khi có một vật thể nhỏ kéo kéo ống quần của hắn.
Lục Tân cúi xuống nhìn liền sửng sốt, một hàng bảy con quái vật bé xíu đội mũ dạ đen đang nhìn hắn.