Chương 945: Một Loại Bệnh
"Không phải."
Ông lão cười cười, lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra ba tấm bảng, có thể nhìn thấy phía trên có vài số liệu phức tạp được ghi chép lại, thậm chí còn ra hình ra dạng mà cho điểm nữa. Hắn mân mê cằm của mình, nói:
“Kỳ thật đây chỉ là một phần của bài thi mà thôi. Ta cho Tai Ách một bài, cho nhóc con kia một bài, tương tự cũng cho Thanh Cảng một bài, hiện tại, tất cả họ đều đã đưa ra đáp án."
"Thanh Cảng, đạt tiêu chuẩn."
"Nhóc con kia, trọn điểm."
"Về phần Tai Ách..."
"Đáng tiếc, kỳ thật hắn vẫn còn phần thắng, chỉ là ý chí quá yếu ớt."
"..."
Tần Nhiên trừng mắt nhìn ông lão, biết là bản thân không nên nói, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.
"Ngươi bắt hắn đối mặt với sức mạnh của thần mà lại nói rằng hắn có phần thắng?"
"Theo những gì ta hiểu, ngươi là đang bảo hắn đi chịu chết..."
"..."
Ông lão chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc liếc mắt nhìn Tần Nhiên.
Tần Nhiên biết ông lão này chỉ là người thường, không có bất kỳ năng lực gì, nhưng hắn vẫn bị ánh mắt của ông lão dọa sợ.
"Biết sai làm của các ngươi là gì không?"
Ông lão cũng không bày ra biểu cảm hung ác hay là động tác uy hiếp nào, chỉ tiếp tục kiên nhẫn giải thích:
“Các ngươi đều xem những năng lực này như một dạng sức mạnh nào đó. Thật ra nó chỉ là một loại bệnh mà thôi, một chứng bệnh lạ thường của con người."
"Do suy nghĩ đó, các ngươi vô thức so sánh sức mạnh theo thói quen, nhưng sức mạnh chỉ là một loại khái niệm, chứ không phải dùng để so sánh."
"Nếu, Tai Ách có thể nghe theo lời khuyên của ta, nghiêm túc tìm hiểu Tai Ách là gì, vậy hắn sẽ hiểu ra rằng, bản chất của Tai Ách cũng chỉ là một loại bất hạnh, mà bất hạnh là cần sự đồng tình, sự thấu hiểu chứ không phải giống như hắn, xem chúng là suối nguồn sức mạnh. Nếu hắn thật sự hiểu rõ Tai Ách là gì, như vậy, cuối cùng, người bước ra khỏi bình không phải đứa bé kia, mà chính là hắn... Chính hắn sẽ tóm được cái thần tính đó."
"Nhưng, đáng tiếc thay, hắn vẫn tưởng rằng bản thân chính là vị thần kiểm soát Tai Ách. Hắn khai phá sức mạnh Tai Ách tới đỉnh điểm, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện tìm hiểu rõ về sức mạnh này. Chính hắn là một người bất hạnh bước ra từ vô số kiểu Tai Ách, nên hắn mới có cơ hội biến thành chủ nhân của viện bảo tàng Tai Ách dưới sự trợ giúp của giáo hội Khoa học và Công nghệ. Nhưng cũng kể từ lúc đó, hắn bắt đầu tự cho mình là thần."
"Hắn cuối cùng sẽ thất bại, cũng là vì hắn đã bại dưới nhân tính của đứa trẻ kia."
"Tính ra thì cũng hài hước thật..."
"Người như vậy, ta cho hắn điểm rớt thì có vấn đề gì đâu?"
"..."
Cơ thể Tần Nhiên không nhịn được mà run rẩy.
Kỳ thật trong lòng hắn có vô số câu hỏi và thắc mắc, thậm chí là không cam tâm.
Nhưng mỗi lần đối mặt với con người có thể bảo trì sự sáng suốt trong bất cứ hoàn cảnh nào này, hắn bỗng cảm thấy ngôn ngữ như trở nên nhạt nhòa và bất lực.
"Vậy chúng ta cần làm gì?"
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể chán nản, miễn cưỡng hỏi một câu.
"Rất đơn giản."
Ông lão cười trả lời:
“Đủ tư cách thì nhận thưởng."
"Còn thất bại thì chuẩn bị nghênh đón trừng phạt."
"Đừng nên cảm thấy giáo hội Khoa học và Công nghệ thất bại. Thật ra đây là một cuộc thử nghiệm rất tốt, đã đủ bằng chứng để chứng minh rằng con đường mà giáo hội Khoa học và Công nghệ đang theo đuổi lúc này là sai lầm, hơn nữa không phải sai ở kỹ thuật và lý luận, mà sai từ khâu chọn người."
"..."
Nói đến đây, hắn lật tìm trong xấp văn kiện trên tay, vài giây sau đã tìm thấy một thứ. Hắn cúi đầu đọc lướt qua, gật nhẹ đầu hài lòng.
Sau đó ông mở cửa xe dã ngoại, ném xấp văn kiện này ra ngoài.
Động tác này khiến Thần Quan của viện Khoa học và Công nghệ cùng Tần Nhiên vô cùng sửng sốt, bởi vì họ biết phần văn kiện này quan trọng thế nào.
"Đây là phần thưởng cho Thanh Cảng."
Ông lão cười nói:
“Đi thôi, đợt thí nghiệm này sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn với thế giới. Giáo hội Khoa học và Công nghệ hẳn sẽ dễ dàng tạo ra thêm một chúa tể tinh thần khác. Mà không chỉ là giáo hội Khoa học và Công nghê, viện nghiên cứu, Thanh Cảng, thậm chí là vài thành phố Cao Tường và thế lực có tin tức linh thông khác, nếu đủ thông minh, chắc chắn sẽ dễ dàng tìm được linh cảm có ích từ cuộc thí nghiệm thất bại này..."
"Chúng ta đã mở ra được cổng lớn của tân thế giới, còn gì để thất vọng đâu chứ?"
"..."
Những lời này của hắn khiến bầu không khí trong xe trở nên ngưng trọng.
Ông lão cuối cùng cũng ngừng nói, hơi quay đầu, nhìn về phía trấn nhỏ Khai Tâm, một thanh âm không thể nói ra cứ mãi luẩn quẩn trong đầu ông.
Giọng điệu của người đó tràn ngập tôn kính, còn ẩn chứa ý cười, nói với hắn:
"Chào viện trưởng..."
Trong lòng ông lão bỗng nảy sinh cảm xúc bi thương mập mờ, hắn khẽ nhỏ giọng thở dài.