Chương 967: Lai Lịch Của Lục Tân
Lục Tân hơi ngạc nhiên khi nghe câu này:
“Bây giờ trong thành phố vẫn còn có người sao?”
Hàn Băng trả lời với vẻ bất lực:
“Mặc dù toàn bộ Đặc Thanh Bộ đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn có thể cắt ra một số người.”
“Ta chỉ hy vọng sự việc lần này sẽ không quá ầm ĩ…”
Nói đến đây, Hàn Băng đột nhiên cảm thấy hơi buồn phiền, cô thấp giọng phàn nàn:
“Haizzz, ta đã phải tăng ca rất lâu rồi…”
“Ta rất muốn nhanh chóng giải quyết cho xong để in nghỉ phép, đi ăn kem và xem một bộ phim cũ…”
“…”
Câu nói này khiến Lục Tân đang định tiếp lời cũng ngẩn người.
Đây thực sự là lần đầu tiên hắn nghe thấy lời càu nhàu từ miệng Hàn Băng…
Thái độ làm việc của cô gái này cũng có vấn đề!
Nhưng cân nhắc đến chuyện người ta thậm chí đã bắt đầu bị rụng tóc, nên dù có phàn nàn một chút cũng là hợp lý…
Đặc biệt là sâu trong nội tâm, Lục Tân cảm thấy một Hàn Băng như vậy càng chân thực hơn.
---
Trong lòng đã thầm quyết định, Lục Tân nhìn ra ngoài cửa sổ xe và chuẩn bị sẵn sàng.
Phó tổng giám đốc Tiêu ở phía trước thành thật lái xe, nghe Lục Tân nói chuyện ở băng ghế sau, hắn thậm chí không dám thở mạnh.
Hắn chỉ nghe Lục Tân nói gì đó, dù đã thử đối chiếu trước sau nhưng hắn vẫn rất khó đoán ra được điều gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lục Tân rất lợi hại.
Qua gương chiếu hậu, hắn trông thấy Lục Tân bình tĩnh ngồi ở ghế sau, lấy điện thoại vệ tinh ra, bình tĩnh nói mấy câu đại loại như: “Đối phương là ai?” “Công việc là quan trọng hơn cả.” “Vậy ngươi cứ sắp xếp đi!” Trông Lục Tân thậm chí còn có khí chất của một nhà lãnh đạo hơn cả cha mình.
Phó tổng giám đốc Tiêu vô thức duỗi thẳng thắt lưng, nghiêm túc nhìn về phía trước và lái xe.
Hắn quyết định nhanh chóng quên đi những gì mà mình không nên nghe.
…
Chiếc xe lái một mạch chừng hai mươi phút thì tiến vào khu biệt thự đẹp đẽ và thoáng đãng nằm ở khu vực phía đông của thành phố vệ tinh số hai, men theo con đường lát đá rồi dừng lại bên ngoài biệt thự nơi Cao Nghiêm thường ở.
Lục Tân chăm chú nhìn và cảm thấy căn biệt thự này hẳn là rất đắt tiền.
“Tiểu Lục ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Phó tổng giám đốc Tiêu dừng xe, quay đầu lại với vẻ mặt nghiêm túc rồi liếc nhìn Lục Tân.
Trên mặt Phó tổng giám đốc Tiêu là vẻ căng thẳng, sợ hãi, và mơ hồ có chút háo hức muốn thử.
Lục Tân liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, cảm thấy vị Phó tổng giám đốc Tiêu này hơi kỳ lạ.
Sao hắn có thể từ một vị Phó tổng giám đốc không giận mà uy ban đầu dần dần biến thành dáng vẻ đáng yêu như thế này?
Lục Tân khẽ cảm thán trong lòng rồi dặn dò:
“Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được.”
“Ừm ừm.”
Phó tổng giám đốc Tiêu lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời đến mức khiến người ta thấy thương.
…
Mang theo Cao Nghiêm vẫn còn đang hôn mê, Lục Tân bước đến trước cánh cổng sắt cao lớn và bấm chuông cửa một cách lịch sự.
Sau mười giây chờ đợi, Lục Tân lại bấm một lần nữa.
Hắn dự định nếu vẫn không có ai mở cửa, hắn sẽ phá cửa xông vào.
Đúng lúc này, cổng sắt đột nhiên bị đẩy ra, bên trong truyền đến tiếng bước chân rầm rập, sau đó, Lục Tân trông thấy rất nhiều họng súng đen ngòm mang theo hơi thở nguy hiểm khác thường đang chĩa vào mặt mình.
“Á, chuyện này…”
Lục Tân vô thức lùi lại một bước và nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt mang theo hơi thở dũng mãnh.
Nhà họ Cao biết trước là mình sẽ đến, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với mình?
Lục Tân không khỏi giật mí mắt, sau đó, đối mặt với một hàng họng súng đen ngòm, hắn nở một nụ cười:
“Xin chào.”
“Các ngươi không biết việc cầm súng là phạm pháp ở thành phố vệ tinh sao?”
Một hàng người cầm súng đang đứng trong biệt thự, bọn họ lập tức nhìn nhau, khuôn mặt lạnh lùng xen lẫn quái dị.
“Ngươi chính là Lục Tân?”
Trong lúc rất nhiều họng súng đen ngòm này chĩa đang mặt Lục Tân, một giọng nói vang lên trong sân biệt thự.
Cách một hàng người đang cầm súng đứng san sát, Lục Tân trông thấy một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, ăn mặc chỉnh tề, dung mạo có mấy phần tương tự với Cao Nghiêm. Lúc này, ông ta đang nhìn về phía Lục Tân với khí thế mạnh mẽ, giọng nói mang theo sự giận dữ:
“Vốn là một đứa trẻ mồ côi ở cô nhi viện Trăng Đỏ, sau đó được đội tầm đồ hoang dã bí mật huấn luyện, bề ngoài là một nhân viên bình thường của Tập đoàn kinh doanh vận tải Tiêu Thị, nhưng bên trong lại là một tay súng nhận ủy thác riêng tư để thực hiện những nghiệp vụ như là ám sát, đòi nợ, hoặc can thiệp vào những tranh chấp liên quan đến ngoại tình…Vì từng hoàn thành ủy thác của một nhân vật lớn nào đó ở thành phố chính và có một chút giao tình với đối phương nên đã được ông ta bao che.”
“Vì có những kinh nghiệm này làm vốn, nên ngươi càng ngày càng to gan, thậm chí ngang ngược bá đạo?”
Người đàn ông trung niên lớn giọng nói, đồng thời liếc nhìn Cao Nghiêm ở bên cạnh Lục Tân, sau đó, trông thấy vết thương trên hai chân của con trai, ông ta trở nên kích động đến mức hai mắt trở nên đỏ ngầu, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống và nói:
“Chỉ vì một chuyện cỏn con mà ngươi lại dám ra tay nặng như vậy?”