Chương 977: Tại Sao Lại Chọc Giận Ta?
Trong sân lập tức trở nên hơi hỗn loạn.
Những con sâu trong mắt rất nhiều người đột nhiên nhúc nhích dữ dội hơn, khiến cho biểu cảm của họ cũng theo đó mà thay đổi.
Đó là một loại cảm giác giống như không đành lòng.
Rất nhiều người thậm chí còn bất ngờ quay đầu nhìn Lục Tân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đường như muốn khuyên nhủ hắn.
Lục Tân khẽ cau mày liếc nhìn về phía người phụ nữ đó.
Hắn chỉ thấy lúc này cô ta hơi run rẩy, sợ hãi nhìn hắn, như thể hắn là người xấu.
Chỉ có đôi mắt của cô ta là hiện lên vẻ nham hiểm và đắc ý.
Lục Tân trở nên mất kiên nhẫn, đột nhiên cất bước về phía cô ta.
Nhưng cô ta lập tức sợ hãi bò về phía sau, lo lắng ôm lấy chân một người ở gần mình nhất rồi hét lớn:
“Á, các ngươi đừng để hắn đến gần ta, người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, vừa rồi trong biệt thự, hắn đã khiến ta rất sợ hãi, giày vò ta, thậm chí... Thậm chí hắn còn muốn sàm sỡ ta, hắn... Hắn còn đáng sợ hơn cả con quỷ đó, cầu xin các ngươi…”
“Tuyệt đối, tuyệt đối đừng để hắn mang ta đi…”
…
“Những lời này cũng quá bất hợp lý rồi?”
Lục Tân cau chặt đôi lông mày, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng súng ống va chạm với quần áo.
Vô số khẩu súng đồng thời chĩa vào mặt Lục Tân.
Vẻ mặt của những chiến sĩ cảnh sát vũ trang đó đều trở nên phẫn nộ và tàn nhẫn, thậm chí còn có người tức giận mắng to:
“Thật không ngờ ngươi lại là loại người như vậy?”
“Mau lùi ra sau, nếu không bọn ta sẽ nổ súng.”
Phó tổng Tiếu cũng liếc nhìn cô gái đó, vẻ mặt hắn trở nên quái dị, dường như có cảm xúc tức giận khác thường đang lớn dần lên trong lòng hắn.
Khi cảm xúc này lớn lên đến cực điểm, hắn đột nhiên giậm chân thật mạnh.
Sau đó, hắn chỉ tay vào mặt Lục Tân rồi mắng:
“Tiểu Lục ca, ngươi cũng... quá đáng quá.”
…
Lục Tân không thể không đứng lại.
Em gái đang ở ngay bên cạnh, nếu mình nhất quyết muốn xông qua, những người này hẳn là không thể cản nổi.
Thế nhưng nhìn cảm xúc hiện tại của bọn họ, hắn biết, họ chắc chắn sẽ nổ súng.
Người trong sân tập trung dày đặc như vậy, một khi tiếng súng vang lên, e là họ đều sẽ bị thương, thậm chí bị thiệt mạng.
Điều này khiến Lục Tân cảm thấy rất khó chịu.
Những người vừa rồi rõ ràng vẫn vô cùng quen thuộc và đáng tin cậy, đột nhiên giống như biến thành người khác, trông họ hung ác và lạ lẫm.
Cảm giác này thật sự rất tệ.
Phía sau đám đông, cô gái với vẻ mặt kinh hãi đang mỉm cười càng lúc càng đắc ý.
Đó là biểu cảm khinh miệt và chế giễu.
Cô ta hơi ngẩng đầu lên, cằm hướng về phía Lục Tân, trên khuôn mặt có vài vết bầm tím là sự tự tin vì làm chủ được tình thế.
…
Lục Tân và cô ta lặng lẽ nhìn nhau qua đám đông.
Những họng súng đen ngòm ở xung quanh và những khuôn mặt phẫn nộ và thù địch kia đã trở thành phông nền cho hai người họ.
Lục Tân bình tĩnh nhìn cô ta, nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng đắc ý.
Lục Tân tỏ ra thờ ơ, vẫn chỉ yên lặng nhìn cô ta, vẻ đắc ý của cô ta từ từ biến mất, cô ta dường như trở nên hơi nghi hoặc.
Lục Tân đột nhiên mỉm cười.
Hắn lặng lẽ nhìn cô ta và nhẹ nhàng nói:
“Ngươi rõ ràng trông yếu ớt và nhỏ bé như vậy, tại sao lại cứ muốn chọc giận ta?”
Cô ta đột nhiên ngây ra, sau đó khẽ cử động cơ thể một cách mất tự nhiên.
Vẻ mặt cô ta đã trở nên hơi kinh dị.
---
“Cạch cạch cạch…”
Sự hoảng sợ của cô gái dường như đã gây ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Họ cầm súng, nhìn Lục Tân bằng ánh mắt thù địch, sau đó móc ngón tay vào cò súng.
Lúc đầu, Cao Nghiêm đã từng chỉ vì một câu nói bất hòa mà đâm vào bụng người bạn nhiều năm của mình, cho nên lúc này Lục Tân biết chắc nếu mình có bất kỳ động thái bất thường nào, những người này sẽ không chút khách sáo nổ súng bắn mình.
Nhưng Lục Tân hoàn toàn không nhúc nhích.
Đối mặt với nhiều họng súng như vậy, Lục Tân chỉ im lặng đứng đó và quan sát vẻ mặt của cô gái.
Nhưng chính biểu hiện này của Lục Tân lại khiến cô ta cảm thấy kinh dị khó tả. Mặc dù vẻ ngoài của cô ta trông rất yếu ớt nhưng sâu bên trong của cô ta lại ẩn chứa sự lạnh lùng nham hiểm. Cô ta rất tự tin rằng mình có thể khống chế tất cả mọi người đang có mặt, dù Lục Tân không bị ảnh hưởng bởi cô ta, cô ta cũng không mấy bận tâm, chỉ cần tất cả những người đang cầm súng trong cái sân này đều đứng về phía cô ta là đủ.
Nhưng không biết tại sao, sự tự tin này của cô ta lại nhanh chóng mất đi.
Vẻ mặt của Lục Tân càng bình tĩnh bao nhiêu thì cô ta lại càng cảm thấy bất an bấy nhiêu.
Đột nhiên, cô ta nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nó cũng giống như sự nham hiểm ẩn giấu dưới vẻ ngoài yếu ớt của cô ta.
Dưới vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông đó là một sự điên cuồng khiến người ta phải kinh hãi.
…
“Mau... Các ngươi mau bảo vệ ta…”
Cô ta vô thức hét lên, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở:
“Ta... Ta sợ quá!”
Những người đã bị cô ta ảnh hưởng đều lập tức trở nên hỗn loạn.
Mong muốn bảo vệ cô gái này của họ đang tăng lên một cách nhanh chóng, và trong lòng họ càng lúc càng trở nên điên cuồng.
Nhưng vẻ mặt họ lại mù tịt.