Mặt Trăng Đỏ

Chương 984: Chia Sẻ Tin Tức

Chương 984: Chia Sẻ Tin Tức


Lúc này, tại phòng làm việc của Đan Binh thuộc bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt ở thành phố chính của Thanh Cảng, có người vừa đưa đến một phần tài liệu.
Một cuộn băng cassette được đặt ở trên cùng của tập tài liệu, bên trên cuộn băng có ghi chú ngày tháng.
Người phụ trách phòng làm việc không bận tâm nhiều đến thông tin nhiệm vụ, mà trực tiếp cầm lấy cuộn băng cassette.
Hắn cẩn thận lắng nghe cuộc đối thoại giữa Hàn Băng và Lục Tân, rồi viết những cụm từ như “quá nhiệt tình” và “chú ý chừng mực” vào cuốn sổ tay.
Sau khi nghe xong toàn bộ đoạn hội thoại, hắn khẽ gật đầu rồi cất cuộn băng cassette vào một chiếc hộp.
Có thể thấy trong chiếc hộp này có đến mấy chục cuộn băng cassette cùng loại như vậy đã được bỏ vào.
“Bây giờ Đan Binh cũng bắt đầu chú ý đến một số vấn đề thực chất mà Thanh Cảng đang phải đối mặt, vả lại, có thể nhận ra hắn thực sự rất quan tâm đến những vấn đề đó.”
“Đây là một việc rất tốt.”
Người phụ trách đã viết nội dung ghi chú tạm thời của mình vào một bản báo cáo:
“Đã có thể thông báo cho đám người ông Tô và giáo sư Bạch, có lẽ, bây giờ đã đến lúc chúng ta nên chia sẻ nội dung của dự án Thiên Quốc của Thanh Cảng cho Đan Binh.”
“Có phải là quá sớm khi chia sẻ những điều này ở thời điểm hiện tại hay không?”
Mọi người xung quanh nghi ngờ và chất vấn:
“Đối với vấn đề này, các bộ phận của chúng ta đều chưa có sự chuẩn bị đầy đủ.”
“Chẳng phải điều đó đã được đề cập trong cuộc đối thoại giữa Hàn Băng và Đan Binh rồi sao?”
Người phụ trách bật cười và nói:
“Thanh Cảng chúng ta đã và đang phải đối mặt với rất nhiều thách thức.”
“Đã là thách thức, thì không thể mỗi lần đều cho chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị.”
“Vả lại…”
Hắn cười khẽ rồi nói tiếp:
“Phần tài liệu mà Giáo hội Khoa học và Công nghệ đã bỏ lại ở trấn nhỏ Khai Tâm thực sự đã giúp chúng ta rất nhiều…Ta nghĩ Thanh Cảng chúng ta thật sự rất may mắn.”
---
Lần này, không chỉ những người được cử đến hỗ trợ hắn không chuyên nghiệp mà quy trình cũng ít hơn rất nhiều.
Lục Tân còn nhớ khi vừa bắt đầu tham gia vào công việc dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt này, Thằn Lằn đã hướng dẫn hắn thực hiện quy trình tiêu chuẩn một lần.
Từ nhận nhiệm vụ, chia sẻ thông tin nhiệm vụ, đến kết nối với chuyên viên phân tích thông tin, rồi đến thực hiện nhiệm vụ, gọi đội hỗ trợ vào cuộc; sau khi nhiệm vụ kết thúc, cần tiếp nhận bài kiểm tra về logic, viết báo cáo nhiệm vụ và quan trọng nhất là tính toán thù lao nhiệm vụ…đều vô cùng rõ ràng.
Nhưng bây giờ, sau khi xử lý xong một nhiệm vụ, mình chỉ cần nói với Hàn Băng một tiếng, sau đó mọi thứ sẽ do người khác tiếp quản…
Họ thậm chí không thúc giục hắn gửi báo cáo nhiệm vụ.
Cũng không có ai đề cập đến các khâu kiểm tra logic.
Điểm mấu chốt là…
Tại sao ngay cả vấn đề về thù lao cũng không hề đề cập.
Chắc là sẽ không bỏ qua luôn đấy chứ?

Thật ra Lục Tân cũng rất muốn hỏi thử, nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ thân phận của mình đã khác trước, dù sao thì trên danh nghĩa mình cũng là một nhân tài đặc biệt cấp bốn, trên thực tế là cấp năm, nên ít nhiều phải có sự dè dặt, không thể suốt ngày đi hỏi về chuyện thù lao được, cứ như là không có tiền không bằng.
Đương nhiên là mình quả thực không có tiền.
Nhưng dù sao thì một thời gian nữa mình cũng phải đến thành phố chính, đến lúc đó, mình có thể len lén đốc thúc chuyện này sau!
Vì vậy, Lục Tân đã thành thật trở về nhà. Ngày hôm sau, hắn lại tiếp tục đi làm giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngày đầu tiên đi làm, mọi thứ trong công ty vẫn bình thường, có điều dường như có một số thông tin nào đó đang được lan truyền.
Ngày thứ hai đi làm, trong công ty rõ ràng hơi hỗn loạn, dường như có rất nhiều người đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Ngày thứ ba, Lục Tân vừa đến công ty, chủ nhiệm Lưu đã nóng lòng đến gõ cửa phòng làm việc của hắn.
“Cái đó... Tiểu Lục à…”
Chủ nhiệm Lưu ngồi nửa mông trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh bàn làm việc của Lục Tân, trên trán ông ta đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Ông ta cẩn thận hỏi:
“Phó tổng đi đâu rồi?”
“Hả?”
Lục Tân hơi ngạc nhiên liếc nhìn chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu lập tức kinh hãi đến mức không dám thở mạnh, ông ta ngồi thẳng người dậy rồi nói:
“Đây không phải là điều mà ta muốn hỏi.”
“Chủ yếu là thời gian gần đây, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều đến hỏi thăm và gọi điện thoại cho Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc lại không nhấc máy.”
“Ta chỉ nghĩ là, hôm đó ngươi và Phó tổng Tiếu đã cùng nhau rời khỏi công ty, cho nên ta mới hỏi ngươi thử…”
“Nếu ngươi không biết thì thôi vậy…”
Chủ nhiệm Lưu nói xong thì định rời đi.
Lúc này, Lục Tân mới phản ứng lại, hắn xua tay và nói:
“Ngồi xuống đi.”
“Ừm!”
Chủ nhiệm Lưu lại ngồi xuống trở lại, ông ta đặt hai tay lên đầu gối và nghiêm túc lắng nghe.
“Thái độ của chủ nhiệm đối với nhân viên càng ngày càng tốt hơn…”
Lục Tân nghĩ thầm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất