Chương 985: Đòi Hỏi Lợi Ích Công Khai
Hắn cũng nhận ra gần đây Phó tổng Tiếu đã đi đâu.
Lần trước, chuyện của Cao Nghiêm đã được giải quyết, mặc dù cuối cùng khi rời đi, Lục Tân đã xác định được nguồn ô nhiễm và những người bị ô nhiễm đều không có vấn đề gì, nhưng theo đúng quy trình, Phó tổng Tiếu và đám người Cao Nghiêm chắc chắn phải bị cách ly để làm một số kiểm tra.
Cho đến khi xác định họ đều không có vấn đề gì, họ mới có thể được thả ra.
Nói không chừng, họ có thể còn bị xóa ký ức.
Có điều, nếu chỉ kiểm tra thì thường rất nhanh, chừng một ngày là có kết quả.
Nhưng bây giờ có lẽ là vì Thanh Cảng đang rất bận, có thể phải mất đến hai ba ngày mới kiểm tra xong.
Chưa kể, vì chủ nhiệm Lưu đã chủ động hỏi nên Lục Tân mới nhớ ra.
Hèn gì gần đây Lục Tân cảm thấy yên tĩnh như vậy.
Bình thường, Phó tổng Tiếu, tức là Tổng giám đốc trong tương lai vẫn ngồi ngay ở phòng cách vách, vì vậy, Lục Tân chỉ chơi game xếp gạch Tetris một lát cũng không yên tâm.
…
Lục Tân suy nghĩ xem nên giải thích với chủ nhiệm như thế nào, sau đó mỉm cười và nói:
“Hắn không sao, gần đây hắn hẳn là đang nằm ở một bệnh viện nào đó.”
Sở dĩ nói là một bệnh viện nào đó là vì Lục Tân cũng không biết Phó tổng Tiếu cụ thể được cách ly ở đâu.
Nếu muốn biết rõ thì phải gọi một cú điện thoại để hỏi thăm, Lục Tân cảm thấy thật sự không đáng.
Ngoài ra, theo đúng quy trình, Phó tổng Tiếu hẳn là có thể liên lạc với người nhà của mình.
Nói cách khác, bây giờ Tổng giám đốc hẳn là đã biết chuyện Phó tổng Tiếu đang bị cách ly ở đâu đó.
Về lý mà nói, Tổng giám đốc cũng nên thông báo cho lãnh đạo cấp cao của công ty biết chuyện này, thế nhưng lần trước, trong lúc ăn cơm, Phó tổng Tiếu có nói, Tổng giám đốc phải chịu đả kích rất lớn bởi vụ việc người vợ trẻ của ông ấy vì đã ám hại Phó tổng Tiếu nên đã bị bỏ tù, gần đây Tổng giám đốc đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không có lòng nào lo đến những chuyện khác.
Có lẽ là vì không có tâm trạng nên ông ấy mới quên thông báo cho lãnh đạo cấp cao của công ty.
“Bệnh viện?”
Chủ nhiệm hơi hốt hoảng khi nghe Lục Tân nói vậy.
Ông ta cẩn thận nhìn lén nhân viên xuất sắc này.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nghe nói, khi mới quen Phó tổng Tiếu, Lục Tân đã nổ súng làm bị thương thư ký của Phó tổng Tiếu, khiến cô ta phải nhập viện.
Vài ngày sau đó, ông ta lại nghe nói, chuyện mẹ kế của Phó tổng Tiếu bị bắt giam dường như cũng liên quan trực tiếp đến Lục Tân.
Bây giờ, vừa ra ngoài thăm họ hàng trở về chưa được bao lâu, Lục Tân đã đưa Phó tổng Tiếu vào nằm trong bệnh viện?
Chuyện này…
“Sao vậy?”
Nhận ra chủ nhiệm Lưu đang hoảng sợ, Lục Tân bèn quay đầu lại và nhìn ông ta với một nụ cười rất tiêu chuẩn.
Trái tim chủ nhiệm Lưu gần như ngừng đập, ông ta vội xua tay và nói:
“Không sao không sao, bệnh viện rất tốt, nằm trong bệnh viện thật sự rất tốt…”
“Vậy sao?”
Nụ cười trên mặt Lục Tân càng trở nên rạng rỡ hơn.
Sau đó, Lục Tân hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế dựa, mỉm cười nói với chủ nhiệm Lưu:
“Thực ra, đúng lúc ta cũng có một số vấn đề muốn tìm chủ nhiệm Lưu. Đã rất nhiều ngày trôi qua kể từ khi ta trở lại sau chuyến ra ngoài thăm họ hàng, nhưng ngươi hình như vẫn chưa sắp xếp công việc cho ta, ta thật sự rất buồn phiền…”
“A…”
Chủ nhiệm bỗng giật mình đánh thót, nhìn nụ cười của Lục Tân trở nên méo mó, rồi dần dần phóng đại trong đôi mắt của mình, trông giống như ác quỷ.
“Ta biết rồi, ta biết rồi, bây giờ ta sẽ sắp xếp ngay…”
Chủ nhiệm gần như đã chạy trốn khỏi phòng làm việc của Lục Tân, hai cánh tay ông ta thậm chí sởn cả gai ốc.
“Thật ra thì có công việc gì đó để bận rộn vẫn tốt hơn…”
Lục Tân nhìn chủ nhiệm Lưu ra khỏi phòng, trong lòng thầm nghĩ mình suốt ngày chơi trò xếp gạch Tetris như vậy cũng không phải cách.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc nhận lương mình cũng thấy chột dạ…
Có điều, Lục Tân không biết sau khi quay trở lại phòng làm việc của mình, chủ nhiệm Lưu phải liên tục rút rất nhiều khăn giấy mới có thể lau khô mồ hôi trên mặt, ông ta choáng váng ngồi trên ghế dựa một lúc lâu, cuối cùng mới dứt khoát gọi thư ký Tiểu Trương vào.
“Ngươi mau xem thử, hiện tại trong công ty có những dự án nào là béo bở nhất…”
“…”
Tiểu Trương tỏ ra mơ hồ:
“Còn chưa đến lúc quyết toán, bây giờ ngươi xem những cái này làm gì?”
“Cho…”
Chủ nhiệm Lưu vẫy tay một cách yếu ớt, rồi lặng lẽ chỉ vào phòng làm việc cách vách:
“Giao cho chủ nhiệm Lục, toàn bộ các khoản hoa hồng của những dự án này đều thuộc về hắn.”
“Hả?”
Thư ký lập tức trở nên mơ hồ.
Cô ta thần nghĩ, đây là kênh kiếm tiền chính của chủ nhiệm, ông ấy hoàn toàn dựa vào những dự án này để bao nuôi mình.
“Thực ra, ta vẫn còn một vài kênh khác để kiếm tiền, chẳng qua là ta không nói cho ngươi biết mà thôi…”
Chủ nhiệm Lưu chột dạ lau mồ hôi rồi thấp giọng nói:
“Ngươi không biết đâu, bây giờ hắn đã công khai tìm ta để đòi hỏi lợi ích rồi…”
“Hắn vừa mở miệng liền hỏi ta tại sao lại không giao việc cho hắn. Như vậy không phải là muốn kiếm chác thì là gì?”
“Trước đây, ta đã từng đắc tội với hắn, bây giờ ta tuyệt đối không thể tiếp tục chọc cho hắn không vui nữa…”
“Mau, mau giao cho hắn tất cả những dự án béo bở nhất!”
“Sao cơ?”
“Giao cho ta phụ trách tất cả những dự án này ư?”
Khi nhìn thấy mấy tập tài liệu dự án dày cộp như vậy, hai mắt Lục Tân đều trợn tròn.
Hoặc là không sắp xếp công việc, hoặc là cùng một lúc sắp xếp bốn năm công việc cho mình.
Công ty cũng giỏi sai khiến người ta quá nhỉ?