Mặt Trăng Đỏ

Chương 995: Phim Rất Hay

Chương 995: Phim Rất Hay


Lục Tân đã mất một trăm Liên minh tệ cho một bữa tối no nê.
Không còn cách nào khác, sức ăn của Hàn Băng quá yếu, cô chỉ ăn có vài miếng, mà Lục Tân thì không muốn lãng phí…
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lục Tân không vội về nhà mà đưa Hàn Băng đi tận hưởng kỳ nghỉ của cô.
Lục Tân mời Hàn Băng ăn ba viên kem, bản thân hắn cũng xa xỉ gọi một hai viên, sau đó còn đi dạo trong trung tâm thương mại một lúc. Lục Tân nghĩ Hàn Băng sẽ tập trung vào việc chọn một loại dầu gội đầu kích thích mọc tóc, không ngờ cô chỉ toàn mua đồ ăn vặt.
Tất nhiên, Lục Tân đã chủ động thanh toán một cách rất chu đáo.
Cuối cùng, Lục Tân đã xách theo theo một túi lớn đồ ăn vặt đến rạp chiếu phim với Hàn Băng.
Đây chính là rạp chiếu phim tốt nhất ở thành phố vệ tinh số hai, hơn nữa, nó khác xa so với rạp chiếu phim trong thời kỳ tiền văn minh.
Các rạp chiếu phim bây giờ đa phần được chia thành rất nhiều phòng nhỏ, bên trong có ghế sofa để nằm, hầu hết các rạp chiếu phim đều sưu tầm rất nhiều phim cũ, và họ có thể tùy ý lựa chọn phim tình cảm, phim hành động…
Ngoài mô hình này, còn có những phòng chiếu phim lớn có sức chứa vài chục người.
Những hội trường kiểu này dành cho những ai thực sự muốn xem phim.
Trong phòng nhỏ, người xem có thể tự chọn phim cho riêng mình, nhưng trong phòng lớn, suất chiếu là cố định, rạp chiếu phim gì khán giả sẽ xem phim đó.
Lục Tân đã thảo luận với Hàn Băng, hai người quyết định xem ở phòng lớn, vừa đúng suất chiếu của bộ phim “Roman Holiday”.
Lục Tân cảm thấy rất tuyệt, vừa đúng kỳ nghỉ của Hàn Băng.
Lục Tân nghĩ nội dung phim khá hay, hắn vừa xem vừa ngủ gật nhưng Hàn Băng lại xem với vẻ rất thích thú và say sưa.
Cô lặng lẽ nhìn chăm chú vào màn hình, chốc chốc lại lấy bỏng ngô từ chỗ Lục Tân.
Lục Tân đã phát hiện ra một bí mật.
Lúc ăn cơm, cô chỉ ăn một vài miếng, như thể sức ăn rất yếu, nhưng cô có thể ăn rất nhiều bỏng ngô.

Xem phim xong cũng đã hơn mười một giờ tối.
Lục Tân đã dùng xe điện đưa Hàn Băng về khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc này trên phố có rất ít người, chỉ có một vài người vô gia cư đang lang thang trên đường, khi đi ngang qua một con đường vắng, có một đám người đang sưởi ấm, họ nhìn Lục Tân và Hàn Băng rồi huýt sáo một cách khiêu khích.
Lục Tân siết chặt tay lái, nhanh chóng đưa Hàn Băng rời đi.
Hắn biết những người này đều là kẻ xấu, những chuyện kiểu như đánh nhau, hoặc trộm cắp... không có chuyện xấu gì là họ không dám làm.
Lục Tân nghiêm túc lái xe. Hàn Băng trầm ngâm liếc nhìn hắn và nhóm côn đồ đường phố đang ngày càng cách xa họ.
“Đan Binh tiên sinh, bây giờ đã rất muộn, trên đường về nhà ngươi nhất định phải cẩn thận đấy…”
Tới cổng khách sạn, Lục Tân không có đi vào, cũng không xuống xe, mà chỉ chống một chân xuống đất.
Hàn Băng dường như cũng rất vui, dặn dò Lục Tân:
“Bây giờ đã rất muộn rồi, ở trên đường thật sự không an toàn cho lắm.”
“Không sao.”
Lục Tân mỉm cười trả lời:
“Lát nữa, ta sẽ đi vòng qua con phố đó, cố gắng không để xảy ra xung đột với đám người đó.”
“Ừm ừm.”
Hàn Băng đáp lời, nhưng hình như cô không có ý định lên lầu ngay, mà đang trầm ngâm điều gì, cô im lặng giây lát rồi mới ngẩng đầu lên:
“Đan Binh tiên sinh, thực ra, ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi.”
Hàn Băng chậm rãi suy nghĩ, dường như đang suy nghĩ về cách sắp xếp từ ngữ, một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên và mỉm cười nói:
“Năng lực của ngươi mạnh như vậy, ngươi đã giúp Thanh Cảng giải quyết được rất nhiều vấn đề.”
“Thực ra trên thế giới này, ngươi có thể dễ dàng có được mọi thứ mình muốn, đúng không?”
“Nhưng ngươi lại cam tâm tình nguyện giúp đỡ Thanh Cảng và bảo vệ tất cả bọn ta. Tất cả những gì mà người cần, người thà tự mình kiếm tiền…”
“…”
Hàn Băng dừng lại giây lát rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Ngươi làm tất cả những điều này là vì cái gì?”
Nghe những lời này của Hàn Băng, Lục Tân trở nên im lặng.
Cũng không hiểu tại sao, thực ra, Lục Tân không hề thấy ngạc nhiên khi Hàn Băng hỏi câu này.
Cũng giống như ngay từ đầu, Lục Tân đã cảm thấy Hàn Băng và Thằn Lằn không giống nhau.
Khi nói chuyện với Hàn Băng, Lục Tân cần phải khách sáo.
Nhưng khi nói chuyện với Thằn Lằn, hay thậm chí là nói chuyện với Phó tổng Tiếu, Lục Tân đều không cần khách sáo.
Búp Bê thì đương nhiên không cần phải bàn, và đôi khi, nói chuyện với Trần Tinh còn có vẻ tự nhiên hơn.
Đứng trên đường vắng, Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Mặt trăng đỏ xuất hiện trên bầu trời thành phố, như thể đang ở rất gần mặt đất, và ánh sáng màu đỏ sẫm trên cao đang phác họa thành phố này.

“Sao ngươi lại hỏi vậy?”
Nụ cười trên mặt Lục Tân biến mất trong chớp mắt, rồi nhanh chóng xuất hiện trở lại một cách rất tự nhiên.
“Nếu ta không làm như vậy mới kỳ lạ đấy.”
“…”
Hàn Băng lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Lục Tân, như thể muốn tìm ra câu trả lời từ đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất