Chương 996: Một Người Rất Tốt
“Có điều, nếu ngươi nhất định muốn hỏi…”
Lục Tân liếc nhìn Hàn Băng rồi mỉm cười trả lời:
“Có lẽ là bởi vì ta thích cuộc sống hiện tại của mình…”
“Viện trưởng của bọn ta đã từng nói, trong thời kỳ tiền văn minh, con người sống hạnh phúc biết bao, yên bình và đầy màu sắc biết bao, mặc dù bây giờ chúng ta còn lâu mới đạt được như vậy, nhưng cuộc sống của chúng ta bây giờ vẫn tốt hơn nhiều so với vùng hoang vu.”
“Tất nhiên, có lẽ sự vui vẻ và bình yên của họ không liên quan gì đến ta…”
“Nhưng ta vẫn rất thích nhìn thấy dáng vẻ này của họ…”
“…”
Câu trả lời này khiến Hàn Băng im lặng một lúc.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười và nói:
“Cảm ơn ngươi, Đan Binh tiên sinh.”
“Hửm?”
Lục Tân hơi ngạc nhiên, ngượng ngùng nói:
“Rõ ràng là ngươi đã giúp ta rất nhiều…”
“Không phải.”
Hàn Băng nhìn vào mắt Lục Tân và mỉm cười nói:
“Không chỉ cho riêng bản thân ta, mà còn cho Thanh Cảng, cảm ơn ngươi.”
Hàn Băng vừa nói vừa từ từ tiến lại gần hơn.
Trái tim Lục Tân đột nhiên đập thình thịch, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Hàn Băng càng ngày càng gần mình hơn.
“Sột soạt…”
Hàn Băng đưa gói đồ ăn vặt cho Lục Tân rồi lùi ra sau.
“Đây là đồ ăn vặt cho ngươi…”
“Tạm biệt, Đan Binh tiên sinh…”
Hàn Băng mỉm cười vẫy tay với Lục Tân, sau đó bước nhanh vào khách sạn.
“Cái này…”
Lục Tân nhìn Hàn Băng đi vào khách sạn, rồi lại nhìn đồ ăn vặt treo trên ghi đông xe, một lúc lâu sau hắn mới khẽ cười, và nghĩ thầm:
“Những thứ này vốn là ta mua mà…”
---
Tạm biệt Lục Tân xong, Hàn Băng mỉm cười bước vào khách sạn.
Khi bước vào thang máy, nụ cười trên mặt cô bắt đầu biến mất, tiếng chuông điện thoại vệ tinh đột ngột vang lên.
Nhưng Hàn Băng đã không bắt máy, mà đi qua hành lang rất dài về thẳng phòng của mình.
Cô cởi áo khoác rồi treo lên mắc áo, sau đó cởi đôi ủng ra.
Cô tự rót cho mình một cốc nước, rồi im lặng ngồi trong phòng một lúc lâu.
Lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên với tiếng chuông ngắn ngủi, hình như có ai đó đang không ngừng thúc giục.
Hàn Băng hít sâu một hơi, cô tiện tay lấy một tờ giấy ở bên cạnh, vò thành một cục giấy nhỏ, rồi co ngón tay lại và búng ra xa.
Cục giấy này vừa khéo bắn vào nút bật loa ngoài của điện thoại, sau đó, một giọng nói điềm tĩnh vang lên trong phòng:
“Ngươi bắt máy chậm quá.”
Hàn Băng khẽ vuốt trán rồi nói:
“Dù sao thì bây giờ trên danh nghĩa ta vẫn đang nghỉ phép.”
“Công việc của chúng ta vốn không có khái niệm nghỉ phép.”
Người ở đầu kia điện thoại nói tiếp:
“Kết quả của việc ngươi tiếp xúc ở khoảng cách gần với Đan Binh lần này là gì?”
Hàn Băng im lặng giây lát rồi trả lời:
“Hắn là một người rất tốt.”
“Câu trả lời của ngươi hình như không được lý trí cho lắm.”
Người ở đầu kia điện thoại suy nghĩ giây lát rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Ngươi biết rõ là ta có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của các ngươi. Lần này, ngươi đến thành phố vệ tinh số hai vốn dĩ là để tiếp xúc ở khoảng cách gần với Đan Binh, đánh giá sự ổn định của Đan Binh, và quan sát những suy nghĩ thực sự trong lòng hắn.”
“Ngươi chấp hành nhiệm vụ không tốt. Nếu cuối cùng ngươi hỏi hắn, rất có thể hắn sẽ nghi ngờ ngươi.”
Hàn Băng chỉ yên lặng nghe mà không trả lời.
Không thấy Hàn Băng lên tiếng, đối phương lại bổ sung một câu:
“Ngoài ra, đây không phải là lần đầu tiên ngươi vi phạm nguyên tắc khi giao tiếp với Đan Binh trong thời gian gần đây.”
“…”
Hàn Băng cuối cùng cũng lên tiếng, cô giật tóc với vẻ buồn phiền.
“Vì hiện tại ta cũng rất sốt ruột.”
Hàn Băng nói tiếp với giọng hơi chán ghét:
“Ta không thể diễn tiếp được nữa.”
“So với thân phận và nguyên tắc mà các ngươi đặt ra cho ta, ta càng muốn đối mặt với Đan Binh bằng chính con người thật của mình hơn.”
“Có lẽ, kế hoạch này của các ngươi ngay từ đầu đã đi sai hướng. Rốt cuộc các ngươi muốn ta phải làm như thế nào?”
“Dùng thân phận một cô bé đơn thuần để tiếp xúc với hắn, đồng hành với hắn khi hắn cảm thấy cô đơn, hiểu thấu con người hắn…”
“Thậm chí cuối cùng khiến hắn yêu mình?”
“Sau khi phát hiện hắn có mối liên hệ nào đó với một người đặc biệt như Búp Bê, các ngươi lại vội vàng bảo ta rút lui?”
“Rốt cuộc bọn ta là những đặc vụ có thể hy sinh tất cả vì nhiệm vụ, hay là chất ổn định cho những dị biến giả nguy hiểm này?”
“…”
Sau khi nghe câu trả lời của Hàn Băng, đối phương trở nên im bặt.
Sau đó, đối phương trả lời một cách thờ ơ:
“Khi ngươi chấp nhận công việc này, ngươi hẳn là đã nghĩ đến vấn đề này.”
“Dị biến giả không thể bị đối xử và trói buộc giống như quân nhân hoặc đặc vụ, nhưng họ lại nắm trong tay sức mạnh mạnh mẽ nhất.”
“Vì vậy, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm các biện pháp bảo hiểm ở những phương diện khác.”
“Đối với điểm này, ngươi có thể hiểu nó như một sự bi ai không thể giải quyết.”
“…”
“Trước đây, ta thực sự đã từng chuẩn bị sẵn sàng như bao người khác.”
Hàn Băng dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, cô khẽ thở dài rồi chậm rãi nói:
“Nhưng bây giờ ta hoàn toàn không tán thành quyết định này.”
“Về cấp độ cá nhân, Đan Binh tiên sinh là một người tốt bụng và chân thành. Ta thật sự không thể tiếp tục diễn kịch trước mặt hắn.”
“Ta càng muốn dùng con người thật của mình để đối mặt với hắn hơn.”
“Về cấp độ công việc, có lẽ Đan Binh tiên sinh không trì độn và ngốc nghếch như suy nghĩ của các ngươi đâu.”
“Các ngươi thật sự cho rằng hắn không cảm giác được sự khách sáo và sự gần gũi có chủ ý của ta sao?”