Mặt Trăng Đỏ

Chương 998: Kỳ Nghỉ Kết Thúc

Chương 998: Kỳ Nghỉ Kết Thúc


Ngay sau đó, Hàn Băng mỉm cười ngọt ngào rồi nhẹ nhàng vẫy tay với họ:
“Chào các ngươi…”
Cô đặt hai tay lên môi, cười khẽ rồi nói:
“Thời tiết hôm nay lạnh quá…”
Vài tên côn đồ đều tỏ ra kinh ngạc khi bắt gặp nụ cười của Hàn Băng.
Họ không ngờ cô gái xinh đẹp này lại chủ động và dễ gần như vậy.
“y da…”
Nhóm côn đồ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức thốt ra bao nhiêu lời lẽ tục tĩu bên tai Hàn Băng.
Sau đó, họ nhìn thấy Hàn Băng với đôi mắt sáng ngời và nụ cười hơi ngượng ngùng lên tiếng:
“Cho nên, nếu ta đánh các ngươi một trận để làm ấm người, các ngươi hẳn là sẽ không cự tuyệt ta đâu nhỉ?”
“…”
Đám côn đồ lập tức sững sờ, chưa kịp nói gì thì đã thấy một nắm đấm nhỏ màu trắng đập tới một cách chính xác.
“Bụp!”
Một tên côn đồ bị đấm trúng mũi, mặt mày choáng váng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất chảy nước mắt.
Những tên côn đồ khác vô cùng sửng sốt, vội bao vây Hàn Băng. Tuy nhiên, giữa một đám côn đồ với dáng người miễn cưỡng được coi là cao lớn, thân thủ của Hàn Băng lại mạnh mẽ khác thường. Cô tiện tay giật lấy một chai rượu rồi đập vào đầu người đàn ông say xỉn ở bên cạnh. Sau đó, cô lại tung một cú đá bên hông tiêu chuẩn, đá bay một tên côn đồ khác ra xa.
Tên côn đồ va vào thùng sắt, khiến than đỏ rơi vãi ra đất, trong ánh lửa, khuôn mặt Hàn Băng trông cực ngầu.
Hàn Băng ra đòn sạch sẽ và gọn gàng, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, bốn năm tên côn đồ đều đã nằm lăn ra đất rên rỉ.
Hơn nữa, không có bất kỳ ai bị thương nặng.
“Vì các ngươi mà có người đang liều sống liều chết ở ngoài kia, nhưng các ngươi lại huýt sáo với cô gái ngồi trên yên sau xe của hắn? Sau này không được như vậy nữa…”
Hàn Băng tức giận đá tên cầm đầu một cú nữa, tâm trạng của cô có vẻ đã tốt hơn rất nhiều nhờ trận đánh này.
Hàn Băng vừa nói vừa quấn chặt chiếc áo khoác phao rồi nhanh chóng rời đi.

Cách đó không xa, trong một con hẻm tối om mà ánh đèn không thể chiếu tới, Lục Tân ngồi trên xe điện lặng lẽ quan sát.
“Thực ra…”
Một lúc lâu sau, Lục Tân mới quay sang nói với bức tường trống không bên cạnh:
“Ta còn rất thích phương thức giao tiếp với cô ấy…Không ngờ lại gây ra phiền phức lớn như vậy cho cô ấy, mà ta lại không thể nói lời xin lỗi với cô ấy. Haizzz…”
---
Chuyện nhà cửa luôn là nỗi lo lớn nhất của Lục Tân.
Bây giờ lại giải quyết xong thuận lợi như vậy, khiến hồi sáng, lúc tỉnh giấc, hắn ngồi ngây người ngẫm nghĩ thật lâu cũng cảm thấy chẳng chân thật chút nào.
Căn nhà lớn như vậy là do chính hắn tự mình kiếm được, cảm giác này… mình giỏi quá đi mất!
Với lại, hình như cũng nhờ vận may mà Hàn Băng mang tới nữa. Tại thời điểm bản thân về lại công ty làm việc, chuẩn bị co giò xử lý mấy hạng mục này thì cấp dưới của hắn, anh Trương và chị Tôn, những người đã xử lý mấy hạng mục này vào thời điểm ban đầu giùm hắn, lại lặng lẽ bỏ một phòng bì thật dày lên bàn làm việc cho hắn. Lúc Lục Tân mở phong bì ra thì ngây ngẩn cả người, một xấp dày như vậy, chắc phải hơn mười nghìn là ít?
Bỗng dưng lại thấy có lỗi với Phó tổng Tiếu.
Nhưng trong lòng vẫn lờ mờ cảm thấy khoái trá và ngạc nhiên, sao tiền hoa hồng của mấy hạng mục này lại nhiều đến vậy chứ?
Lúc đầu bản thân hắn còn oán thầm trong lòng rằng mới về đã giao nhiều việc như vậy cho mình làm.
Bây giờ hắn mới hiểu, trả giá bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu là thật!
Các cụ nói cấm có sai!
Chuyện này khiến lòng nhiệt tình làm việc trong hắn hừng hực bốc cháy. Cùng ngày, hắn chủ động tăng ca, nghiên cứu tỉ mỉ lại các hạng mục này một lần, sau đó còn mở cuộc họp nhỏ với anh Trương và chị Tôn nữa.
Đến tận giờ phút này hắn mới biết rõ, vì sao những hạng mục trong tay hắn lại đáng tiền như thế.
Vì vậy, cũng không hiểu vì sao một người luôn ghét chuyện tăng ca như hắn bỗng có xúc động muốn lôi kéo tất cả mọi người ở lại làm thêm giờ…
Nhưng cuối cùng thì hắn cũng không làm thế, giữa người với người sao có thể qua cầu rút ván nhanh vậy được.
...
Cuộc sống như vậy hiếm hoi duy trì được một đoạn thời gian. Mỗi ngày hắn đều hăng hái vùi đầu làm việc, sau đó chờ Hàn Băng giúp mình xử lý thỏa đáng một vài thủ tục, rồi chạy tới ngắm biệt thự nhỏ của mình một chút. Không thể không nói, cuộc sống tưởng chừng bình thản lại vô cùng phong phú thế này thật sự rất hấp dẫn, thậm chí, đôi khi Lục Tần còn thoáng cảm thấy nếu có thể sống thế này mãi thì thật tốt biết bao.
Chẳng qua, khoảng chừng một tuần sau, hắn thình lình nhận được điện thoại của Trần Tinh.
"Kỳ nghỉ phép thế nào rồi?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Tinh, Lục Tân nghiêm túc trả lời:
“Rất tốt."
Trần Tinh cảm thấy khá ngạc nhiên, cười nói:
“Ta có thể nhận ra đúng là ngươi đang rất vui vẻ."
"Nhưng kỳ nghỉ của ngươi sẽ chấm dứt vào ngày mai, ta cần ngươi tới chủ thành một chuyến."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất