Chương 999: Đi Họp
"Hả?"
Lục Tân vội hỏi lại:
“Chuyện gì?"
"Có rất nhiều chuyện cần bàn bạc với ngươi."
Trần Tinh cười nói:
“Sự kiện ở trấn nhỏ Khai Tâm, những chuyện xảy ra kế tiếp sau vụ ở chủ thành, chuyện về Quốc Đảo, và tất nhiên là cả mấy việc bị tồn đọng gần đây như là đánh giá và phát thù lao cho những nhiệm vụ mà ngươi đã nhận dạo này chẳng hạn …”
Nghe tới đây, tâm trạng Lục Tân nhất thời tốt hơn hẳn.
Trần Tinh cười nói:
“Dĩ nhiên, còn có một buổi họp vô cùng quan trọng đang chờ ngươi tới dự nữa."
"Cuộc họp này có liên quan tới một kế hoạch mà Thanh Cảng đã chuẩn bị từ rất lâu."
"Nói thật thì những việc khác hoàn toàn có thể chỉ đạo từ xa, lý do chính khiến ngươi nhất định phải chạy tới chủ thành chính là buổi họp này."
"..."
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai Lục Tân thì lại có vẻ cực kỳ trịnh trọng.
Vì thế hắn cũng nghiêm túc lên:
“Đã rõ, sáng sớm ngày mai ta sẽ qua đó."
Đối với việc tới chủ thành báo cáo công tác, kỳ thật Lục Tân đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ sớm.
Ngay khi báo cáo nhiệm vụ được gửi tới, hắn đã sửa sang và chuẩn bị xong mọi thứ cần cho chuyến đi rồi.
Nói thật thì, lần này được nghỉ hẳn nửa tháng đã là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn. Bởi vì hắn vốn tưởng bản thân chỉ nghỉ ngơi tối đa hai, ba ngày rồi lại một lần nữa chui đầu vào núi công việc chồng chất của Đặc Thanh Bộ chứ.
Trấn nhỏ Khai Tâm, Quốc Đảo, chủ thành đều là những nhiệm vụ vô cùng quan trọng, huống hồ chi còn một cuộc họp liên quan tới kế hoạch gì đó nữa.
Lục Tân biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, vì vậy cho dù lượng công việc trong tay mình hiện tại tương đối nhiều nhưng hắn vẫn quyết định viết đơn nghỉ phép.
"Được, tiểu Lục, ngươi cứ nghỉ đi."
Chủ nhiệm Lưu phát huy nhân tính bên trong một người cấp quản lý công ty lên tới cực hạn, trực tiếp ném tờ đơn xin nghỉ phép ra trước mặt Lục Tân.
"Tự mình viết, tự mình phê duyệt đi. Yên tâm, không trừ lương."
Lục Tân cảm thấy rất yên tâm, cũng càng thêm yêu quý cuộc sống của mình.
Sau khi xin nghỉ phép xong xuôi, đến giờ tan tầm, ta lại tới đồn cảnh vệ một chuyến, thứ nhất là để trả lại chiếc xe đạp điện nhỏ màu hồng kia, thứ hai là nhắn với người của đồn cảnh vệ ngày mai mình sẽ tới lúc mấy giờ để họ có thời gian chuẩn bị máy bay, cuối cùng là để cọ bữa cơm.
Đến tối, tránh cho ngày mai sẽ dậy muộn, làm chậm trễ công tác, hắn quyết định sẽ đi nghỉ sớm.
Dù là vậy, hắn vẫn nhận ra bầu không khí trong gia đình hôm nay có chút thay đổi, nói đúng hơn là mẹ thay đổi.
Trên mặt bà treo nụ cười mỉm chi, đây là lần đầu tiên bà không nghe điện thoại mà lại đứng cạnh cửa sổ lâu như vậy. Hơn nữa, vẻ mặt của bà như đang rất chờ mong một điều gì đó.
...
Phành phạch.
Máy bay trực thăng đáp sân thượng trụ sở của Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng ở chủ thành. Lục Tân xách theo một chiếc túi đen, bước xuống trực thăng.
Ở rìa sân thượng, Hàn Băng mặc bồ đồ công sở màu xám tro thẳng thớm khiến cô thêm phần giỏi giang đang đứng trong góc chờ hắn, khóe miệng cô khẽ nhếch thành nụ cười mỉm.
"Hửm?"
Lục Tân không ngờ Hàn Băng sẽ đến đây đón mình, vẻ mặt mơ màng gật gù lúc còn ở trên máy bay lập tức biến mất, cả người tỉnh táo hẳn lên.
"Không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy…”
Hắn vội khom lưng bước ra khỏi phạm vi hoạt động của cánh quạt, giơ tay ra với cô từ đằng xa.
Nụ cười tươi trên môi không có chút khác biệt nào so với lần gặp trước, vẫn nhiệt tình nhưng lại kèm theo khách khí.
"Ngài Đan Binh là đang chê rằng tần suất gặp mặt giữa ta và ngươi quá cao sao?"
Hàn Băng cũng treo lên nụ cười tươi mọi ngày, tiến tới bắt tay với Lục Tân, còn thuận miệng chọc hắn một câu.
"Sao có thể có chuyện đó chứ?"
Lục Tân nắm lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh của cô, nụ cười thoáng lộ nét ngượng ngùng.
"Đi thôi, ngài Đan Binh."
Hàn Băng mỉm cười, định nhận lấy cái túi trong tay Lục Tân, miệng nói:
“Cuộc họp sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa."
"Không cần, không cần đâu, không nặng."
Lục Tân vội vàng xua tay từ chối, cười nói:
“Không ngờ ngươi cũng đến, cuộc họp lần này quan trọng đến vậy ư?"
"Theo những gì ta biết thì đúng là như vậy."
Hàn Băng cũng không cố chấp giành mang cái túi với Lục Tân, cô sóng vai cùng hắn đi xuống lầu, miệng cười đáp:
“Nhưng, cũng vì tính bảo mật của cuộc họp lần này thuộc cấp cao nhất, nên cũng có không ít người quen của chúng ta tới tham dự. Mà cũng bởi vì quyền hạn của mỗi người không giống nhau, nên trình độ hiểu biết về sự kiện lần này cũng không giống nhau. Vì vậy nguyên tắc đầu tiên của cuộc họp lần này chính là không được thảo luận về những việc có liên quan tới nội dung của cuộc họp lần này."
"À, ừm."
Lục Tân liên thanh đồng ý, nói:
“Quyền hạn của các ngươi cao hơn chúng ta mà..."
Hàn Băng liếc hắn một cái, nói:
“Không phải, quyền hạn của ngài Đan Binh mới cao hơn chúng ta."
"Hả?"
Lục Tân cảm thấy vô cùng bối rối, người có quyền hạn cao như ta đây cũng đâu có biết cái gì đâu...
Hàn Băng dẫn Lục Tân tới phòng chờ ở lầu ba trước, ở đây đã có mười mấy người đang ngồi.
Có Thằn Lằn đang ung dung gác chân lên bàn, thích thú lật xem một quyển tạp chí.
Có Tửu Quỷ đang ôm bình giữ nhiệt bằng cả hai tay, bên cạnh còn đặt một cái thùng màu bạc.
Hùng Hài Tử thì ngồi đối diện máy tính xách tay, nghiêm túc chơi game, còn Bà Cốt thì vừa soi gương vừa dặm lại lớp trang điểm.
Ngoài ra, còn có cả Chó Canh Cửa với thân hình cao lớn, bọc mình kín mít, ngồi yên ở một chỗ, sừng sững ngọn núi nhỏ và Mập Mạp béo, lùn, chắc nịch, cả người toàn là hình xăm nữa.