Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 2: Ấm No

“Bình tĩnh lại, Phương Tri Hành.”

Tiểu cẩu thở hổn hển, nghiêng đầu, thè lưỡi ra ngoài, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta phải cố gắng lên, nếu không sẽ chết đói mất.”

Hắn yếu ớt truyền âm qua, “Ngươi cũng không muốn trở thành kẻ xuyên việt đầu tiên chết đói chứ.”

Phương Tri Hành khinh bỉ: “Ngươi thích ứng nhanh thật đấy, mới vậy đã chấp nhận mình là kẻ xuyên việt rồi sao? Cẩu mảnh!”

Tiểu cẩu nhìn xuống bốn chân của mình, không kìm được liếm lông, bất lực nói: “Ngươi nghĩ ta muốn xuyên việt thành một con chó sao? Mà này, tại sao ngươi lại được xuyên việt thành người chứ? Ta không hiểu.”

Phương Tri Hành phỉ nhổ: “Ngươi đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, trong lòng không tự biết sao? Hừ, ông trời là công bằng, ngươi không xứng làm người, hiểu chưa?”

Tiểu cẩu không phục: “Ngươi chưa từng làm chuyện thất đức ư? Ngươi đã trả hết khoản vay ngân hàng chưa?”

Phương Tri Hành lý lẽ hùng hồn: “Lão tử mua nhà xây dở, dự án bị bỏ hoang, cớ gì phải trả nợ?”

Nói xong câu này, trong lòng Phương Tri Hành bỗng nhẹ nhõm đi nhiều.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: “Hãy xem xét tình hình hiện tại đi. Hai chúng ta cùng chết, cùng xuyên việt đến thế giới xa lạ này. Ta trở thành Đại Ngưu, còn ngươi trở thành Cẩu Mảnh.”

Tiểu cẩu phẫn nộ: “Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho ta, lão tử là Trương Trường Kích, đi đến đâu cũng mang họ Trương.”

Phương Tri Hành ác ý lườm tiểu cẩu một cái, tức giận nói: “Cẩu Mảnh, Cẩu Mảnh, ngươi chính là cẩu mảnh nhất!”

Grừ… Grừ…

Bụng của một người một chó lại kêu lên.

Cơn đói nhanh chóng kéo cả hai trở về thực tại.

Phương Tri Hành thậm chí không còn sức để tức giận, cố gắng lên tinh thần, tiếp tục phân tích: “Theo ký ức của thân thể này, thế giới này rất lạc hậu, giống hệt như triều đại phong kiến xa xưa, có hoàng đế, có huyện lệnh. Ngôi làng chúng ta đang ở tên là ‘Phục Ngưu Thôn’, người dân ở đây sống bằng nghề nông và săn bắn. Tuy nhiên, mấy năm gần đây thiên tai nhân họa liên miên, thu hoạch rất ít, mọi người đều đang bị đói.”

Cẩu Mảnh cũng phân tích: “Theo ký ức của thân thể này, Phục Ngưu Thôn có hai nhà xí, một cái ở đầu làng phía đông, một cái ở đầu làng phía tây. Nhà xí ở phía đông bị Đại Hoàng của nhà trưởng thôn chiếm mất. Nhà xí ở phía tây cũng bị Đại Hoàng của nhà trưởng thôn chiếm mất.”

Sau đó hắn cảm thán: “Hầy, thời buổi này chỉ có những con chó dữ và ác mới được ăn một miếng nóng hổi.”

Phương Tri Hành trợn trắng mắt, tổng kết: “Tóm lại, bây giờ đang là nạn đói, dân không thể sống nổi, còn hiểu biết của chúng ta về thế giới này rất hạn chế.”

Cẩu Mảnh đột nhiên nói: “Có lẽ đây là một thế giới tu tiên, giữa đất trời có linh khí, ngươi thử thổ nạp xem.”

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, hít sâu vài hơi rồi thở ra thật dài.

Cẩu Mảnh dựng thẳng tai lên, kích động hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Phương Tri Hành cạn lời: “Ta thấy đói hơn rồi.”

Đôi tai của Cẩu Mảnh lập tức cụp xuống, oán trách: “Chúng ta dù sao cũng là người xuyên việt, bàn tay vàng đâu rồi? Này, ngươi không có hệ thống sao? Ông lão nào đó chỉ dẫn đâu?”

Phương Tri Hành làm gì có bàn tay vàng nào, bèn hỏi lại: “Ngươi có hack à?”

Cẩu Mảnh đáp: “Ta nghĩ rằng việc chúng ta có thể giao tiếp bằng tâm linh chính là bàn tay vàng của mình.”

Phương Tri Hành bĩu môi: “Chẳng có tác dụng gì cả.”

Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài hàng rào, nói thẳng: “Phải nghĩ cách kiếm chút gì ăn thôi.”

Cẩu Mảnh nói ngay: “Các nhà trong làng đều đã hết lương thực, chỉ có nhà trưởng thôn còn nấu được cơm, những người khác đều phải ra ngoài săn bắn.”

Phương Tri Hành gật đầu: “Chúng ta cũng đi săn.”

Cẩu Mảnh hỏi: “Ngươi biết săn bắn sao? Ngươi kế thừa kỹ năng săn bắn của thân thể này à?”

Phương Tri Hành nhìn lại mình, cao hơn một mét bảy, thân hình gầy gò, tay chân khẳng khiu, mặt vàng vọt, trông như thiếu dinh dưỡng lâu ngày.

Hắn nắm chặt bàn tay thô ráp, lắc đầu nói: “Thân thể này chẳng có kỹ năng săn bắn cao siêu gì, chỉ là mò cá dưới nước, leo cây hái trứng chim thôi.”

Cẩu Mảnh nhìn chiếc túi đựng tên treo dưới mái hiên, hỏi: “Ngươi biết dùng không?”

Khóe miệng Phương Tri Hành giật giật: “Ta sắp đói đến mức không đi nổi rồi, còn sức đâu mà kéo cung bắn tên?”

Cẩu Mảnh nghĩ cũng phải.

Một người một chó loạng choạng bước ra khỏi nhà.

Lúc này, những người dân khác trong làng cũng lần lượt thức dậy, ra khỏi nhà, tiến vào núi, tản ra khắp nơi để tìm đồ ăn.

Phương Tri Hành đeo một chiếc giỏ trúc nát sau lưng, lần theo con đường trong trí nhớ, xuyên qua một khu rừng, đi khoảng hai, ba dặm thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

“Ngươi định bắt cá?” Cẩu Mảnh tỏ vẻ nghi ngờ, “Ngươi không có cần câu, cũng không có lưới, định bắt kiểu gì?”

Phương Tri Hành đáp: “Hồi nhỏ, thân thể này từng thấy cha mình xuống sông bắt cá, bên bờ sông có rất nhiều hang, có thể bắt được tôm càng và lươn.”

Cẩu Mảnh phấn chấn hẳn lên, bốn chân chạy nhanh: “Ta tìm hang cho ngươi, ngươi vào bắt. Đúng rồi, ngươi biết bơi chứ?”

“Còn phải hỏi à.”

Phương Tri Hành đi đến bờ sông, nhìn dòng nước chảy hơi xiết, nước đục ngầu, trôi nổi cành khô lá mục.

Hắn cởi giày cỏ, dùng cỏ dại buộc lại, treo ở trên cổ, sau đó cẩn thận bước xuống nước.

Dù là tháng chín oi bức, nước sông vẫn hơi lạnh.

Phương Tri Hành thích ứng một lúc, men theo bờ sông đi lên phía thượng nguồn, thỉnh thoảng lại dùng bàn chân đạp vào bùn.

May mắn đây là thời cổ đại, không có mảnh thủy tinh nào.

Chẳng bao lâu sau, hắn đụng phải thứ gì đó, sắc mặt khẽ biến, cúi người xuống mò một lúc rồi cầm lên xem, không khỏi lộ vẻ vui mừng.

“Ốc đồng!”

Phương Tri Hành nhặt được một con ốc đồng to bằng nắm đấm, còn sống, có thể nhìn thấy phần thịt màu trắng sữa bên trong.

Một lát sau, hắn lại đào được một con trai trong bùn, to bằng bàn tay.

“Trong sông có khá nhiều thứ hay ho nhỉ.”

Phương Tri Hành cười toe toét, đột nhiên có thêm rất nhiều động lực.

“Gâu gâu gâu!”

Ở đằng xa, Cẩu Mảnh sủa lên.

Phương Tri Hành không hiểu hắn đang nói gì, giao tiếp bằng tâm linh giữa hai người họ có giới hạn về khoảng cách, vượt quá phạm vi nhất định, dù Cẩu Mảnh nói gì cũng chỉ nghe thành gâu gâu gâu.

Hắn đi qua đó.

Cẩu Mảnh đang nhìn chằm chằm vào một cái hang bên bờ sông, truyền âm nói: “Ở đây có một cái hang, bên trong chắc chắn có thứ gì đó.”

Phương Tri Hành ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có thể nhìn xuyên thấu, hay ngửi thấy mùi gì rồi?”

Cẩu Mảnh đắc ý nói: “Ngươi nhìn kỹ xem, có phải lớp bùn đất ở cửa hang rất mềm không? Ta nghi ngờ đây là hang tôm càng.”

Phương Tri Hành im lặng một lúc, đổi vị trí, ngồi xổm xuống, đưa tay phải vào trong hang.

Cẩu Mảnh kêu lên: “Cẩn thận đấy, đừng để tôm càng kẹp.”

“Còn phải nói à.” Phương Tri Hành đương nhiên rất cẩn thận, toàn thân căng thẳng, bàn tay từ từ đưa vào trong.

Đột nhiên, ngón tay hắn chạm phải thứ gì đó, thứ đó lập tức rút sâu vào trong.

Phương Tri Hành giật mình, rụt tay lại trước rồi mới đưa vào lần nữa, chẳng mấy chốc lại chạm vào thứ kia.

“Không phải tôm càng…”

Phương Tri Hành đột ngột túm chặt thứ đó rồi kéo mạnh ra ngoài.

Cẩu Mảnh căng thẳng nhìn chằm chằm, đi đi lại lại, nóng ruột nóng gan.

Vù!

Phương Tri Hành đứng thẳng lưng, một thứ dài và to bị hắn kéo ra ngoài, rõ ràng là một con lươn vàng dài hơn một mét.

Con lươn vàng điên cuồng giãy giụa, vừa trơn vừa dính.

Phương Tri Hành không giữ được, dứt khoát ném nó lên bờ, làm nó rơi xuống bãi cỏ.

Con lươn vàng lập tức uốn éo thân mình, chui xuống dưới.

“Xem ta đây!”

Cẩu Mảnh chạy tới, cắn vào đuôi con lươn vàng, không ngờ con lươn đột nhiên quất mạnh vào mặt hắn.

“Gâu gâu gâu~”

Cẩu Mảnh đau đến mức kêu lên ăng ẳng.

“Vô dụng thật.” Phương Tri Hành lao lên bờ, một chân đạp lên con lươn vàng, hai tay giữ chặt cổ nó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất