Phương Tri Hành cũng không còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể dùng trọng lượng cơ thể cùng hai tay ghìm chặt con lươn lớn.
Cứ giằng co như vậy một lúc, con lươn lớn rốt cuộc dần kiệt sức, biên độ giãy giụa cũng nhỏ đi rất nhiều.
Phương Tri Hành vội vàng nhấc con lươn lớn lên, nhét vào trong chiếc giỏ trúc rách, thân thể ngã sang một bên, thở hổn hển.
Chỉ giằng co như vậy một lúc thôi mà hắn đã mệt tới mức mắt tối sầm, gân tay run rẩy.
“Ôi mẹ ơi, con lươn này lớn ghê.” Con chó gầy gò vòng quanh chiếc giỏ trúc rách, nước dãi chảy dài nơi khóe miệng.
Phương Tri Hành nằm trên mặt đất, phải nghỉ ngơi thật lâu, cơ thể mới có chút sức lực, hắn đứng dậy, nhấc chiếc giỏ trúc lên.
Con chó gầy hô lớn: “Đi nào, về nhà nấu ăn thôi.”
Phương Tri Hành khẽ lắc đầu: “Vẫn nên giải quyết ngay tại chỗ thì hơn.”
“Giải quyết ngay tại chỗ?”
Con chó gầy nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đầy nước mở lớn, “Có phải ngươi đói quá nên muốn ăn sống luôn không? Ta thì có thể ăn sống, nhưng còn ngươi không sợ ký sinh trùng à?”
Phương Tri Hành bất lực nói: “Ăn dã ngoại, hiểu không?”
Con chó gầy bừng tỉnh, cẩn thận nghĩ lại, không quay về cũng có lý.
Thứ nhất là hai đứa chúng nó đều đang đói, không có sức đi xa.
Thứ hai là nếu hai đứa chúng nó mở nồi nấu ăn trong thôn, lại còn là ăn thịt, phỏng chừng tất cả chó trong thôn đều chạy đến.
Chưa kể đến trong thôn còn có những thôn dân khác, ai nấy đều đói như hổ như sói, nếu bọn họ muốn đến chia một miếng, ngươi cho hay không cho?
Một người một chó rời bờ sông, đi vào trong rừng.
“Không đi nổi nữa, ngay đây đi.”
Phương Tri Hành tìm một mảnh đất cát vàng, thấy một đống đá, hắn đặt chiếc giỏ trúc xuống, thu thập một ít lá khô cùng cành khô ở gần đó.
Sau đó, hắn chọn vài tảng đá bằng phẳng trong đống đá, dựng một cái bếp đơn giản.
Con chó gầy cũng không nhàn rỗi, dùng miệng ngậm mấy cành cây khô lại đây, không quên hỏi: “Sao nhóm lửa? Không phải là cần khoan gỗ lấy lửa chứ?”
“Này, dùng cái này!”
Phương Tri Hành lấy từ trong túi ra một viên đá đánh lửa, đập mạnh lên tảng đá, chỉ một tiếng “xoẹt”, tia lửa bắn ra, rơi xuống lá khô.
Hắn đập qua đập lại vài lần, những tia lửa rơi trên lá khô ngày càng nhiều, dần dần bốc khói.
Phù!
Một đốm lửa nhỏ bốc cháy.
Phương Tri Hành vội vàng thổi phù phù, để ngọn lửa bùng lên, lại thêm nhiều lá khô và cành khô hơn, tạo thành một đống lửa lớn.
“Được đấy!”
Con chó gầy chậc chậc lấy làm lạ, dùng đôi mắt chó nghiêm túc nhìn người.
Phương Tri Hành không để ý đến nó, thật sự là không còn sức để nói nhảm nữa, tự mình lôi con lươn lớn ra, dùng đá đập chết, ném lên đá nướng, cũng lấy ốc và sò ra, trực tiếp ném vào lửa nướng chung.
Không lâu sau, lớp da ngoài của con lươn lớn đã cháy xém, ốc và sò cũng bị nướng cho sủi bọt.
Một mùi thơm của cá mang theo hơi tanh nhàn nhạt lan tỏa.
Ục ục!
Phương Tri Hành không ngừng nuốt nước miếng, nước dãi của con chó gầy cũng kéo thành một đường nhỏ nhỏ giọt xuống.
Đương nhiên là sò chín trước, nói đi cũng phải nói lại, trước khi xuyên không, hai đứa chúng nó đi ăn đồ nướng cũng ăn sò hấp tỏi bún tàu.
Phương Tri Hành đưa tay cầm sò lên, nhưng vỏ sò nóng bỏng, hắn vội vàng đặt sang một bên cho nguội.
Con chó gầy nhích lại gần sò một chút.
Phương Tri Hành liếc xéo tên này, nhe răng nói: “Ngươi ăn trước đi.”
“Ta ăn trước?”
Con chó gầy ngẩng đầu, nhìn Phương Tri Hành, lại nhìn con lươn lớn thơm nức mũi, lắc đầu nói: “Không không không, vẫn là ngươi ăn trước đi, dù sao đây cũng là công sức lao động của ngươi, ta chỉ là trợ thủ thôi.”
“Hừ! Coi như ngươi biết điều.”
Phương Tri Hành không nhanh không chậm cầm con sò lên, há miệng, cảm giác đói khát cũng đạt đến đỉnh điểm vào giờ khắc này.
A ưm~
Dưới ánh mắt chảy nước miếng của con chó gầy, Phương Tri Hành nuốt trọn cả miếng thịt sò, nhai hai cái, trong miệng toàn là hương thơm ngào ngạt.
Nuốt xuống.
Miếng thịt sò kia, dường như có trọng lượng ngàn cân, đè xuống cơn đói không thể chiến thắng.
“Đã quá!”
Phương Tri Hành vô cùng cảm động, cũng vô cùng thỏa mãn!
Chỉ có người thực sự từng chịu đói, mới có thể cảm nhận được sự thỏa mãn này.
Sau đó, hắn đặt vỏ sò xuống, đặt trước mặt con chó gầy.
Con chó gầy: ???
“Nhìn gì mà nhìn, mau liếm đi!”
Phương Tri Hành thúc giục: “Trên vỏ sò có nước, có muối, không thể lãng phí được.”
Con chó gầy cảm thấy xấu hổ và giận dữ, tức giận nói: “Đệt! Phương Tri Hành, ngươi làm người đi! Ông đây nghiêm túc nói cho ngươi biết, đừng coi ông đây là chó, ông đây không phải chó!”
“Xì, ngươi còn chó hơn cả chó.”
Phương Tri Hành cười lạnh khinh thường: “Không liếm thì thôi, dù sao người đói là ngươi.”
Con chó gầy vừa nghe thấy chữ “đói”, bụng lập tức kêu ọc ọc ọc, một loại xung động đến từ bản năng cơ thể nhanh chóng đánh bại lý trí.
Sụt sịt~
Con chó gầy liếm một cái vỏ sò, trong đôi mắt chó lập tức hiện lên vẻ say mê, liếm như vậy đã quá đã!
Đây chính là niềm vui khi làm chó sao?
Thật kỳ diệu!
Sau đó, con chó này giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới, điên cuồng liếm như trúng tà, hoàn toàn không thể dừng lại được, không thể tự kiềm chế được.
Liếm sạch sẽ cả bên trong vỏ sò, lại lật ra, liếm mặt sau.
“Hừ, chó vẫn là chó.”
Phương Tri Hành cười thầm trong lòng, dùng cành cây chọc chọc con lươn lớn, nướng cho bên trong mềm bên ngoài giòn, cảm thấy cũng khá rồi mới bắt đầu ăn.
“Chờ đã, chia cho ta một nửa!”
Con chó gầy bước lên trước, chân trước bên phải đè lên một tảng đá, ngẩng đầu, nhe răng, trông vừa dữ vừa dễ thương.
Phương Tri Hành lạnh lùng nói: “Ta ăn thịt, ngươi gặm xương.”
Con chó gầy gào lên: “Ta nhỏ như vậy, có thể gặm được xương sao? Làm người phải có lương tâm, đừng quên là ta phát hiện ra hang lươn đấy.”
Phương Tri Hành hừ một tiếng: “Cho ngươi ăn thịt cũng được, trước tiên kêu một tiếng ‘chủ nhân thật đẹp trai’ nghe thử xem.”
“Ngươi nói bậy bạ! Trước mặt Trương Trường Kích ta đây, ngươi cũng xứng?” Con chó gầy nhe răng trợn mắt, gầm gừ.
Phương Tri Hành trực tiếp xoay người, há miệng cắn vào phần lưng to lớn của con lươn, lập tức trong miệng toàn là thịt.
“Phương! Tri! Hành!”
Con chó gầy cuống lên, chạy bốn chân, vòng đến trước mặt Phương Tri Hành.
Nhưng Phương Tri Hành lập tức xoay người, đùa giỡn con chó.
“Gâu gâu, ông đây liều mạng với ngươi!” Con chó gầy há miệng cắn vạt áo của Phương Tri Hành, kéo ra sau.
Phương Tri Hành không để ý đến nó, ăn ngấu ăn nghiến, cuốn sạch như gió cuốn mây bay, không lâu sau, quá nửa con lươn đã vào trong bụng.
Cảm giác đói bụng rốt cuộc cũng giảm đi đôi chút.
Lúc này hắn mới ăn chậm lại, nhìn một cái, con lươn lớn chỉ còn lại một cái đầu, cùng một đoạn đuôi nhỏ còn dính thịt.
“Tiết kiệm sức lực đi, lại đây, cho ngươi ăn.”
Phương Tri Hành đặt xương lươn lên tảng đá.
Con chó gầy vội vàng chạy đến, há miệng cắn đuôi lươn rồi gặm luôn, còn không quên lầm bầm: “Ngươi ăn một mình, sớm muộn gì cũng bị quả báo.”
Phương Tri Hành bình tĩnh nói: “Nếu ta không ăn no, sẽ không có sức đi săn, đến lúc đó hai đứa chúng ta đều phải chết đói. Nếu sau này ngươi có thể đi săn, ta sẽ cho ngươi ăn nhiều hơn, thế nào?”
“...”
Con chó gầy lập tức không nói được gì.
Được cái là cơ thể nó không lớn, ăn một chút thịt đuôi cộng thêm một cái đầu lươn, còn có một ít xương vụn, cũng coi như no được bảy tám phần.
Phương Tri Hành ăn nốt con ốc cuối cùng.
Một người một chó nằm trên mặt đất tiêu hóa thức ăn, phơi nắng, ngẩn ngơ nhìn bầu trời, đối với tương lai, vẫn một mảnh mờ mịt.
Thật lâu sau, con chó gầy đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem mấy bạn gái của ta, có nhớ ta không?”
Phương Tri Hành trầm mặc một chút, đáp: “Chắc chắn là có, cho đến khi bọn họ cùng xuất hiện trong lễ tang của ngươi.”
Trong đầu con chó gầy không khỏi hiện lên cảnh tượng mấy cô gái kia cùng xuất hiện trong lễ tang của mình, kinh ngạc phát hiện ra hắn không chỉ có một bạn gái.
“Haha, hahahaha!”
Đột nhiên, một người một chó cùng cười lớn.