Chương 3:
Quán ăn của mẹ ngày càng nổi tiếng, khách đến ăn rất đông, họ ai nấy đều như heo trong chuồng, bỏ cả đũa thìa mà dùng tay bốc ăn.
Thậm chí cả nhà mấy người còn úp mặt vào chậu mà ăn, phát ra tiếng “khụt khịt”.
Tôi tận mắt thấy nhiều người ăn cả đầu lọc thuốc lá, xương xẩu trong nước cơm thừa nhưng vẫn nhai ngon lành như không cảm thấy gì.
Mẹ đặt tên cho loại nước cơm thừa này là “canh thập cẩm trăm vị”, giá từ vài trăm, rồi lên cả ngàn, sau đó là gần chục ngàn một thùng, còn chai dầu thì ngày càng vơi.
Quán ăn của mẹ ngày càng vang danh, nhiều người tìm đến, đều vì món “canh thập cẩm trăm vị” này, mẹ nhờ đó mà kiếm được rất nhiều tiền.
Mẹ cũng mua cho tôi nhiều thứ đắt tiền, nhưng đêm nào mẹ cũng gặp ác mộng, thường xuyên giật mình nửa đêm rồi gọi tên anh trai.
Mỗi lần tỉnh giấc, mẹ lại ôm tôi, xoa đầu và hát như khi bố còn sống, rồi lại cứ như người mất trí mà sờ vào không khí gọi tên anh.
Tôi rất sợ, nhưng đồng thời cũng khao khát tình yêu của mẹ.
Một tháng sau, sáng hôm đó chúng tôi vẫn mở cửa như thường lệ, nhưng không có một vị khách nào đến, cho đến tận trưa thì một người phụ nữ ăn mặc sành điệu sải bước vào quán.
Cô ta bảo tôi mang ra một phần “canh thập cẩm trăm vị” đặc trưng.
Mẹ đi đánh mạt chược rồi, tôi đành tự mình bưng một chậu nước cơm thừa có pha thêm dầu cho cô ta.
Nhưng cô ta chỉ nhìn chậu nước cơm thừa mà ngây người, rồi cười một cách quỷ dị, ném tiền xuống rồi bỏ đi.
Tối về tôi kể chuyện này cho mẹ, mẹ vội vàng bắt tôi tả lại dáng vẻ của người phụ nữ đó, đợi tôi nói xong thì mẹ bỗng phá lên cười lớn.
“Mụ dì ghẻ đó về rồi, A Minh của mẹ cũng về rồi, lần này mẹ nhất định phải giành lại A Minh…” A Minh là tên bố tôi, vậy người phụ nữ kia chính là con hồ ly tinh đã quyến rũ bố.
Mẹ đóng cửa quán, làm một món thịt kho tàu bỏ vào hộp giữ nhiệt, tôi tận mắt thấy mẹ rưới “nửa thìa” dầu lên món thịt kho tàu, tôi nuốt nước miếng ừng ực nhưng mẹ không cho tôi ăn.
Mẹ dẫn tôi đến một nhà hàng mới mở trong thị trấn, bà chủ đón chúng tôi chính là Mụ dì ghẻ đã đến quán hôm qua!
Quán đông nghịt khách, rất nhiều người quen của chúng tôi trước đây, chỉ có điều cách ăn của họ vẫn như ở quán mình, úp mặt vào chậu trước mặt mà “khụt khịt” ăn như heo.
Hơn một tháng nay, họ đều béo lên trông thấy, chính xác hơn là phù nề, hốc mắt họ lõm sâu, mặt mũi tái nhợt.
Tôi nhìn kỹ, đó cũng là từng chậu nước cơm thừa!
Tôi sững sờ quay sang nhìn mẹ, nhưng mẹ dường như đã biết trước, kéo tôi vào bếp chặn Mụ dì ghẻ lại để hỏi. “A Minh đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
Nhưng Mụ dì ghẻ không hề né tránh, nhả một điếu thuốc lá vào mặt mẹ rồi móc từ túi ra một chai dầu gần cạn, thản nhiên nói: “Ở đây này.”
Mẹ như bị sét đánh, cả người đờ đẫn.
Tôi nhìn hai người căng thẳng như sắp đánh nhau, trong lòng cũng đoán được phần nào. N
gười phụ nữ này cũng đã chế biến ra loại dầu này, nhưng cô ta lại dùng bố để chế biến!
Mẹ tức giận đến mức dùng tay bóp cổ người phụ nữ, mắt trợn trừng như muốn giết cô ta, tôi cũng tóm lấy tay người phụ nữ và cắn một miếng.
Nhưng cô ta không hề phản kháng, ngược lại còn ghé mặt vào tai mẹ, tôi không biết cô ta nói gì, nhưng tôi biết sắc mặt mẹ chùng xuống, sau đó liền ra lệnh cho tôi buông ra.
Tôi vẫn còn chìm trong tin về cái chết của bố nên không nghe thấy, mẹ liền đạp tôi ra.