Chương 4:
Tôi sững sờ nhìn mẹ, bà ấy và người kia vào phòng, nói là để bàn chuyện quan trọng.
Lúc ra, mẹ tôi rạng rỡ, cười không ngớt.
“Mẹ ơi, chúng ta không định báo thù cho bố sao?”
Chưa để tôi nói hết, mẹ lại tát tôi một cái nữa.
Bà quát tôi phải gọi người phụ nữ kia là dì Mỹ.
Tôi chết lặng, mẹ dường như lại trở về dáng vẻ điên dại lúc trước.
Không lâu sau đó, mẹ và dì Mỹ hợp tác mở một nhà hàng lớn trong trấn. Các nhà hàng khác trong trấn đều đóng cửa, còn hai người họ thì chở từng thùng nước cơm thừa từ huyện về.
Dì Mỹ rất giỏi kinh doanh, dưới sự điều hành của dì ấy, khách đến nhà hàng nườm nượp. Dầu ăn làm từ bố đã hết, họ bắt đầu dùng chai dầu của mẹ.
Nhà hàng nổi tiếng khắp nơi, nhiều người từ huyện cũng tìm đến.
Trong số đó có nhiều người tự xưng là chuyên gia ẩm thực cao quý, nhưng vừa thấy nước cơm thừa được dọn ra, họ như mất trí, cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.
Trang sức vàng bạc trên người dì Mỹ và mẹ ngày càng nhiều, họ cũng không còn thiết tha quan tâm đến nhà hàng nữa.
Thế là họ giao toàn bộ nhà hàng cho tôi, nhưng chai dầu quan trọng đó vẫn nằm trong tay mẹ.
Vì dầu trong chai ngày càng ít, giá nước cơm thừa cũng được hai người họ đẩy lên cao.
Nhưng những người đó như nghiện thuốc phiện, đập nồi bán sắt cũng phải đến ăn.
Tôi biết những thứ đó không thể ăn được, tôi cũng từng khuyên mẹ và dì Mỹ rằng chúng ta có thể hấp bánh bao và thêm dầu vào bột cũng được mà.
Không ngờ câu nói đó lại đổi lấy một cái tát của dì Mỹ. Dì ấy giận dữ quát tôi:
“Bột mì, công làm cái nào mà chẳng tốn tiền, cho mày ăn cơm sạch mà mày còn tự cho mình là Bồ Tát à…”
Tôi ôm mặt tủi thân nhìn mẹ, bà ấy hình như chẳng nhìn thấy tôi, cứ soi đi soi lại chiếc nhẫn trên tay dưới ánh đèn.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể vớt những đầu thuốc lá, giấy ăn trong từng thùng nước cơm thừa.
Hôm đó, một người đàn ông dắt theo một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi đến quán. Ông ta đẩy đứa bé ra trước mặt tôi và khoe:
Tôi biết người đàn ông này, ngày nào cũng ăn ở quán, từ việc trả tiền mặt ban đầu đến việc dùng đồ vật để đổi lấy bữa ăn, giờ đây ông ta lại giới thiệu đứa bé trước mặt tôi.
“Đứa bé này chỉ hơi ngốc nghếch thôi, nhưng ăn ít mà cũng làm được mấy việc vặt. Cô xem có đổi được ba ngày tiền ăn không, hai ngày cũng được, không được thì một ngày cũng được, tôi cầu xin cô đấy.”
Nói rồi, ông ta quỳ xuống dập đầu lạy tôi, đứa bé ngốc nghếch bên cạnh sợ hãi òa khóc.
Lòng tôi nặng trĩu, nhìn đứa bé chỉ nhỏ hơn tôi bốn, năm tuổi, tôi nhớ đến anh trai.
Hồi bố mới mất, mẹ cả ngày chẳng nấu cơm, chính anh trai là người ngày nào cũng nấu cơm cho tôi ăn. Sau này, khi anh bị mẹ ép ăn đồ để đổi lấy phần thưởng, anh cũng thường đổi búp bê cho tôi.
Dù sau này anh dần trở nên ngốc nghếch, ngày nào cũng lấy việc tôi “nhảy múa” làm niềm vui, nhưng những điều tốt đẹp anh đã làm cho tôi trước đây, tôi không bao giờ quên được.
Tôi từ chối người đàn ông, nhưng tôi định lén nói với ông ta rằng tôi có thể cho ông ta một suất nhỏ mỗi ngày, bảo ông ta đừng làm lớn chuyện và chăm sóc tốt cho đứa bé.
“Đứa bé này tôi muốn.”
Một giọng nữ sang sảng vang lên từ phía sau tôi, tôi quay đầu lại nhìn thấy dì Mỹ.
Dì ấy muốn đứa bé làm gì?
Nhưng tôi biết, người tàn nhẫn như dì ấy chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.
“Dì Mỹ, dì muốn nó làm gì, nó chỉ là một đứa thiểu năng.”
Người đàn ông lắc lư cái cằm nọng béo ú cảm ơn rối rít, nhưng tôi đã lên tiếng cắt ngang ông ta, đây cũng là lần đầu tiên tôi gọi dì ấy là dì Mỹ.
Dì Mỹ lại tát tôi một cái nữa, bảo tôi đi làm việc của mình, rồi dì ấy trực tiếp dẫn đứa bé đi.
Tôi ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ, người đàn ông kia còn lườm tôi một cái.
Sau đó, ông ta đi vào quán và la lối yêu sách đòi tôi làm một suất “canh thập cẩm trăm vị”.