Chương 7:
Lúc đó dì Mỹ ở ngoài cửa nghe được toàn bộ, mẹ tôi còn nhỏ nên không hiểu.
Sau đó, mẹ và dì Mỹ cùng thích bố, nhưng bố chọn mẹ.
Dì Mỹ ôm lòng oán hận, bà ta nhớ lại cách của bà ngoại, lừa bạn trai uống thuốc bột trong thời gian dài, cuối cùng ép thành dầu.
Bà ta dùng dầu này để kiểm soát bố, khiến bố không thể rời xa bà ta, cuối cùng cảnh sát tìm đến để điều tra việc bạn trai bà ta mất tích.
Dì Mỹ đành đưa bố bỏ trốn, nhưng trong thời gian đó bố vẫn luôn nhớ mẹ, dì Mỹ canh cánh trong lòng, thế là làm tới cùng, lừa bố uống thuốc bột rồi cũng ép thành dầu.
Bấy nhiêu năm qua bà ta sống ung dung tự tại nhờ lọ dầu này, đi qua nhiều nơi, nhưng dầu sắp hết. Bà ta biết mẹ tôi nhiều năm qua vẫn điên điên dại dại vì bố bỏ đi.
Thế là bà ta lén liên lạc với mẹ tôi, nói với mẹ rằng chính bà ta đã dùng cách này để bố không thể rời xa mình. Bà ta cá rằng mẹ tôi cũng sẽ nuôi một con "heo người", đợi đến lúc đó sẽ quay lại.
Dì Mỹ xé băng keo trên miệng tôi, vừa nói vừa phân xác mẹ tôi. Tôi nghe xong như bị sét đánh, kinh hoàng. Mẹ chưa bao giờ nhắc với tôi chuyện bên bà ngoại, cũng chưa từng nói mình có một người chị.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi khó hiểu hỏi dì Mỹ.
"Vậy dì sát hại mẹ làm gì, mẹ gầy thế thì ép được bao nhiêu dầu, dì vì thế mà gánh thêm một mạng người có đáng không!"
Dì Mỹ đã bỏ các mảnh xác mẹ vào nồi, bà ta cười một cách quỷ dị rồi quay đầu nhìn tôi. Tôi bị bà ta nhìn mà sởn gai ốc.
"Dầu ép từ mỗi huyết mạch 'heo người' có mùi vị khác nhau, bấy nhiêu năm qua trong đầu tôi cứ nghĩ về mùi vị năm xưa, nó cứ cám dỗ hành hạ khiến tôi không ngủ được..."
Nghe xong tôi hiểu ra, bà ta chỉ muốn dùng mẹ tôi, người mang huyết mạch của bà ngoại, để tái tạo lại mùi vị năm xưa. Bà ta chắc chắn cũng đã lén lút lừa mẹ tôi uống thuốc bột đó.
Bà ta đúng là một kẻ điên! Biến thái!
Khi tất cả các mảnh xác mẹ đã vào nồi, bà ta múc một muỗng nhỏ dầu, nhìn chăm chú một cách cực kỳ mê đắm, tham lam hít ngửi mãi, cuối cùng lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ và say đắm.
"Ha ha ha, đúng là mùi vị này."
Nói xong, bà ta đổ muỗng dầu đó vào một lọ nhỏ khác rồi giấu vào lòng, sau đó từ từ đi đến bên cạnh tôi lẩm bẩm nói.
"Đợi dì vét sạch tiền của lũ heo đó, dì sẽ đưa cháu rời khỏi đây, cháu gái ngoan. Trên người cháu cũng chảy dòng máu giống mẹ cháu, đến lúc đó ăn nhiều vào."
Nói xong, bà ta bỏ tôi lại và vội vàng rời đi.
Tay chân tôi vẫn bị trói chặt, không thể cử động. Tôi cố hết sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra.
Nhưng đúng lúc này, phía sau tôi vang lên tiếng sột soạt. Tôi nhìn kỹ thì thấy vài con chó hoang hung dữ.
Đây là ngoại ô, chúng chắc chắn bị mùi máu tanh dẫn đến. Quả nhiên, chúng đang gặm nhấm xác người đàn ông.
Tôi ngần ngừ một lúc, rồi bò lại gần, dùng tay nắm lấy một đoạn ruột bị lôi ra.
Một con chó hoang gầm gừ đe dọa tôi. Tôi đưa tay lại gần, mùi máu tanh nồng nặc khiến nó lập tức cắn.
Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội, liên tục vặn vẹo. Sợi dây đúng như tôi dự đoán, bị nó cắn lỏng ra.
Và tôi cũng thành công cởi được dây trói ở chân. Lúc này tôi mới nhận ra tay mình đã có mấy chỗ máu thịt lẫn lộn.