Mẹ Mừng Quýnh Khi Thấy Anh Trai 350kg Mọc Đuôi Heo: Có Thể Luyện Dầu Được Rồi!

Chương 8: (Hết)

Chương 8: (Hết)
Tôi chạy ra khỏi nhà máy nhưng không có xe, vậy là tôi từng bước chạy về phía thị trấn.
Tôi phải ngăn dì Mỹ lại, không thể để bà ấy lừa gạt thêm bất kỳ ai nữa.
Tôi chạy được vài giờ, không ngừng nghỉ một khắc, nhưng khi đến thị trấn, tôi thấy con phố vốn nhộn nhịp giờ đây trống không. Tôi như một con ruồi mất đầu tìm kiếm.
Đột nhiên, tôi phát hiện phía quảng trường xa xa có tiếng người huyên náo. Tôi từ từ chạy đến đó.
Gần như toàn bộ người dân trong thị trấn đều tập trung ở đó. Họ giơ cao tiền và trang sức, vây quanh một bục tròn, và ở giữa bục tròn, dì Mỹ đang xách một thùng nước rửa chén.
Tôi nhìn kỹ, bên cạnh bà ta có mấy cái chai đựng loại dầu được nấu từ cậu bé đó. Có vẻ như bà ta đã đổ cả chai vào, nếu không sẽ không có sức hút lớn đến vậy.
“Một triệu hai trăm nghìn, có ai ra giá cao hơn không!” dì Mỹ la lớn.
Tôi lén lút rút lui, dùng điện thoại công cộng gọi báo cảnh sát huyện, nói với họ có kẻ giết người đang tổ chức hoạt động tà giáo, bảo họ cử nhiều người đến và chuẩn bị nút bịt mũi.
Vì tôi biết, chỉ cần ngửi thấy mùi hương đó, người ta sẽ không thể kiềm chế được mà muốn ăn, còn tôi, ngay khi ra khỏi nhà máy đã dùng vải bịt chặt mũi.
Người ra giá bên dưới ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt dì Mỹ càng lúc càng tự mãn, còn tôi thì thầm cầu nguyện cảnh sát nhanh chóng đến.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng còi cảnh sát vang lên. Tôi phấn khích ra đón họ. Lúc này, dì Mỹ cũng nhận ra tôi. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi khiêu khích nở nụ cười với bà ta.
Rất nhiều xe cảnh sát đến, các cảnh sát xuống xe và chĩa súng vào cư dân thị trấn, yêu cầu họ ngồi xổm ôm đầu.
Lúc này tôi mới phát hiện một số người trong số họ không mang nút bịt mũi. Tôi lo lắng bảo họ đừng đến gần nếu không mùi hương sẽ làm mất lý trí.
Tiếc rằng đã quá muộn, mấy cảnh sát như bị ma xui quỷ ám, bỏ súng xuống, từng bước cứng đờ đi về phía dì Mỹ.
Các cảnh sát đeo nút bịt mũi quát tháo họ, nhưng họ không hề lay chuyển.
“Hahaha, tất cả hãy chết đi!” dì Mỹ xen lẫn trong đám đông hét lớn.
Ngay lập tức, tôi thấy thùng nước rửa chén đó bay thẳng về phía xe cảnh sát, rất nhiều cảnh sát bị dính không ít.
Đồng tử tôi co lại, chuyện không hay rồi, đám cư dân đó như chó điên lao về phía xe cảnh sát, như một làn sóng khổng lồ ập đến, mấy chiếc xe cảnh sát lập tức bị "nuốt chửng".
Tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của cảnh sát: “Cầu cứu viện, cầu cứu viện.”
Tôi chen ra khỏi đám đông, thấy dì Mỹ đang nhặt những xấp tiền và trang sức rải đầy đất. Bà ta cũng chú ý đến tôi.
“Con ranh con, tao không giết mày, nhưng mày lại báo đáp tao như vậy sao? Mày đợi đấy, tao đi tránh một thời gian đã.”
Tôi giận dữ lao tới, xô xát với bà ta, trút hết những tủi hờn bao năm qua lên người bà ta.
Nếu không phải bà ta, bố sẽ không bị dụ dỗ!
Nếu không phải bà ta, mẹ sẽ không biết cách này để giết anh trai!
Nếu không phải bà ta, mẹ cũng sẽ không chết, cậu bé cũng sẽ không chết, bố cậu bé cũng sẽ không chết!
Nếu không phải bà ta, tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc viên mãn, một cuộc đời rực rỡ khác biệt, một tương lai xán lạn, vô hạn khả năng…
Tôi đấm liên tiếp vào mặt dì Mỹ để trút giận, nhưng tôi vẫn không đánh lại bà ta. Tôi bị bà ta đá một cú vào bụng, nằm bất động trên mặt đất.
Bà ta nhổ một bãi máu trong miệng rồi loạng choạng đứng dậy bỏ chạy. Tôi chỉ biết với kinh nghiệm chạy trốn của bà ta, cảnh sát e rằng rất khó bắt được bà ta.
Khi lòng tôi chết lặng, ngón tay tôi chạm vào một cái chai. Tôi nhặt lên xem thì thấy đó là cái chai đựng loại dầu do mẹ tôi nấu.
Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng dì Mỹ bỏ chạy, trong lòng thầm đưa ra quyết định.
Tôi dùng sức đập vào mũi mình, khiến khoang mũi tràn ngập mùi máu tanh không còn ngửi thấy gì khác, sau đó vặn nắp chai, đổ dầu trong đó ra tay, xoa lên mặt.
Ngay lập tức, tôi nhận thấy phía sau mình có một nhóm người bị mùi hương hấp dẫn mà lao về phía tôi. Tôi cố gắng đứng dậy, lao vào dì Mỹ, sau đó điên cuồng cọ mặt vào cổ bà ta.
“Bà không thích mùi này sao? Vậy thì hãy chết dưới mùi này đi.”
Tôi gào lên, ngày càng nhiều người đè lên chúng tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng có người đang cắn xé mặt và tay tôi, còn dì Mỹ cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu của dì Mỹ nhỏ dần, còn tôi cũng từ từ mất đi ý thức.
Trong cơn mơ màng, tôi thấy ánh mắt của anh trai trong cái hố ở sân hôm đó và cậu bé trong nhà máy nhìn về phía tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười với họ, nói với họ rằng tôi đã báo thù cho họ.
Tôi lại thấy bố, mẹ và anh trai nắm tay nhau đi thành hàng. Mẹ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại mỉm cười hiền hậu với tôi rồi đưa tay ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất