Mẹ Tôi Bị Xuyên Không Rồi

Chương 8

Chương 8
Mẹ tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng tôi, nhẹ giọng hỏi:
"Thanh Uyển, con cầm gì thế?"
Khi nhìn rõ thứ trong tay tôi, trên mặt mẹ có một thoáng ngơ ngác. Mẹ run rẩy nhận lấy tờ giấy báo trúng tuyển từ tay tôi, sợ rằng tờ giấy mỏng manh này sẽ tan thành tro bụi khi chạm vào.
"Đây... đây là..."
Mẹ tôi khuỵu xuống đất, mẹ chằm chằm nhìn vào những dòng mực đã phai màu trên giấy, nước mắt lăn dài.
"Họ... họ lừa mẹ! Tại sao chứ! Chỉ vì không phải là con trai sao?"
"Mẹ rõ ràng đã thi đỗ mà! Mẹ đã thi đỗ mà!"
Tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp căn phòng, tôi khóc nức nở ôm lấy mẹ, cố gắng truyền cho mẹ chút sức mạnh.
"Nửa đời trước của mẹ, sống như một trò đùa."
Mặt mẹ tái mét, lẩm bẩm, rồi mắt trợn ngược, ngất đi.
"Mẹ ơi!"
Một lúc sau, mẹ tôi từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, tôi đã biết đó là đồng chí Tầm Anh.
"Đồng chí Phán Nhi bị sốc quá lớn, nhất thời chưa tỉnh lại được, cứ để cô ấy ngủ một giấc thật ngon."
Đồng chí Tầm Anh đứng dậy, cẩn thận cất tờ giấy báo trúng tuyển đi.
Tôi khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
Thật ra ngay cả bản thân tôi cũng có chút mơ hồ, tôi đang tức giận điều gì, tôi đang băn khoăn điều gì.
"Đồng chí Phán Nhi sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, lớn lên trong sự phủ định và đè nén, thi đại học là cách duy nhất để cô ấy chứng minh bản thân mình. Bố mẹ muốn cô ấy lấy chồng, cô ấy dùng cách tự làm mình bị thương để đổi lấy một năm ôn thi, kết quả, giấy báo trúng tuyển bị giấu đi, cô ấy tưởng mình đã thi trượt."
"Khí phách nghẹn lại trong lồng ngực tan biến, lại gặp phải tên ngu ngốc là bố con, hắn ta cũng như bao người đàn ông khác, bẩm sinh đã biết cách coi một người phụ nữ như nô lệ."
"Suốt những năm tháng đó, hắn dùng lời nói và bạo lực để hủy hoại sự kiêu hãnh của đồng chí Phán Nhi, khiến cô ấy sợ hãi, khiến cô ấy thuận theo."
Giọng tôi có chút khàn: "Vậy... rốt cuộc phải làm sao đây?"
Đồng chí Tầm Anh xoa đầu tôi: "Mẹ chỉ biết, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, con phải tin tưởng từ tận đáy lòng rằng mình không hề thua kém đàn ông. Đừng bị những khuôn mẫu về người phụ nữ tốt trói buộc, hãy lắng nghe tiếng nói bên trong của mình, và làm những gì con thực sự muốn làm."
Tôi gật đầu, đồng chí Tầm Anh vỗ đùi, lại hỏi tôi: "Con có biết tinh thần Bắc Đại Hoang của chúng ta có một điểm quan trọng nhất là gì không?"
"Vô tư cống hiến!"
"Tuy cuộc sống của đồng chí Phán Nhi rất hỗn loạn, nhưng có một điểm, cô ấy đủ vô tư, cô ấy sẵn sàng hy sinh bản thân vì gia đình. Nhưng sự vô tư này đã đặt sai chỗ, dùng cho một lũ vong ân bội nghĩa thì có tác dụng gì?"
"Nếu muốn vô tư cống hiến thì nên dùng cho Tổ quốc, Tổ quốc sẽ không phụ lòng bất cứ ai cống hiến cho Người."
Sau khi trở về từ quê, mẹ tôi đã đổi tên thành Lý Tưởng. Sau khi khai giảng, mẹ ở Cáp Nhĩ Tân, tôi ở Bắc Kinh, việc học của chúng tôi đều rất nặng, nhưng vẫn vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
Mẹ tôi nói: "Nỗi khổ của việc học làm sao bằng nỗi khổ của cuộc sống được?"
Hầu như mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, chúng tôi đều đi du lịch.
Chúng tôi đã đi qua Đại Hưng An Lĩnh vào mùa đông, Tân Cương vào mùa hè, đến Vân Nam ăn nấm, còn đến Phúc Kiến để nhìn về Đài Loan.
Chúng tôi không biết liệu đồng chí Tầm Anh có một ngày đột nhiên biến mất, giống như lúc bà đến vậy. Chúng tôi chỉ cố gắng đưa bà đi thăm thú, ngắm nhìn non sông đất nước tươi đẹp.
Đồng chí Tầm Anh không biết đã lau bao nhiêu nước mắt, cười nói: "Thật tốt, giá mà họ cũng có thể nhìn thấy thì hay biết mấy."
Tôi và mẹ đều nghĩ bà đang nói về những đồng chí cùng khai hoang Bắc Đại Hoang.
Không ai ngờ rằng, sự chia ly lại đến đột ngột như vậy. Một ngày nọ, tôi thấy đồng chí Tầm Anh nhìn vào điện thoại, khóc như một đứa trẻ:
"Anh ấy bảo tôi đợi anh ấy trở về, nhưng cho đến khi tôi chết tôi vẫn không đợi được. Anh ấy cứ nói nhai vỏ cây không có mùi vị gì, tôi muốn nói với anh ấy rằng, anh trở về đi, bây giờ có thể ăn được rất nhiều thịt rồi!"
"Bây giờ anh ấy cuối cùng cũng trở về rồi, oai phong lắm, ngồi trên máy bay, còn có rất nhiều thanh niên bảo vệ nữa."
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, nước mắt lập tức tuôn ra.
"Chào mừng các anh hùng liệt sĩ tình nguyện trở về Tổ quốc, đơn vị chúng tôi được lệnh hộ tống các anh trong suốt hành trình!"
Đồng chí Tầm Anh có lý tưởng của mình, cũng có tình yêu của mình. Người thanh niên mắt trong veo, cao gầy đó, đỏ mặt nói:
"Tầm Anh, anh muốn ở bên em trọn đời."
Nhưng, thân này đã hiến dâng cho Tổ quốc, không còn có thể hiến dâng cho người.
Sáu mươi năm xa cách, đêm nay xin hãy trở về.
Chào mừng trở về nhà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất