Chương 50: Không ổn
Giữa sân sáng rực như ban ngày, một âm thanh chói tai vang lên, một bóng đen đột ngột xuất hiện.
Người đến chính là Lâm Bạch.
Cảm giác khó chịu trên cơ thể vừa tan đi, Lâm Bạch lập tức đánh giá xung quanh.
Bên cạnh là một vườn hoa tươi tốt, sân rộng lớn được bao quanh bởi một vòng tường cao hơn ba mét, dày và nặng.
Chính giữa sân, một căn biệt thự ba tầng rộng hơn 200 mét vuông sừng sững, bên trong góc nhà treo đầy đèn lồng tỏa ánh sáng chói mắt.
Nếu không biết đây là một thế giới khác, Lâm Bạch còn tưởng mình đã bị đưa trở về.
Nơi này chính là tọa độ Đông Phương Húc đã gửi cho anh.
Không do dự nhiều, Lâm Bạch nhanh chóng ẩn mình, ném hai cây dây leo non cầm trong tay vào một góc vườn hoa.
Không lâu sau.
Một tiếng động chói tai nữa vang lên, một bóng người xuất hiện cách Lâm Bạch không xa.
Người đó lắc đầu, khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ mang theo vẻ hiếu kỳ, nhìn ngắm xung quanh rồi chợt phát hiện ra Lâm Bạch.
"Anh là, đại lão?"
Đông Phương Húc tò mò đánh giá Lâm Bạch, tay vô thức đặt lên hông, có chút đề phòng.
"Đông Phương Húc?"
Lâm Bạch làm như không thấy động tác của Đông Phương Húc, mặt không cảm xúc, vạt áo không gió vẫn nhẹ nhàng lay động.
"Là tôi."
Đông Phương Húc có vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
"Lần đầu gặp mặt, đại lão anh quả thật là, ờm, khí chất hơn người."
Khóe miệng Lâm Bạch giật giật, lạnh lùng nói:
"Anh còn chưa nói cho tôi biết tình huống cụ thể của lần hành động này."
Trước đó, Đông Phương Húc chỉ gửi vị trí tọa độ cho Lâm Bạch và nói sẽ chia sẻ thông tin chi tiết khi cả hai gặp nhau.
"Chẳng phải là để bảo đảm an toàn sao?"
Đông Phương Húc cười hì hì, lộ ra vẻ bí ẩn.
"Mục tiêu của lần hành động này tên là Trương Vĩ, là kẻ cầm đầu một tổ chức cướp bóc nhỏ lẻ. Hắn dính máu không ít người vô tội, lần này chúng ta đến là để thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo..."
Lâm Bạch có chút khó chịu với kiểu tự thôi miên của Đông Phương Húc, cắt ngang:
"Nói trọng tâm đi."
"Được rồi."
Đông Phương Húc nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
"Theo báo cáo của gián điệp của tôi, Trương Vĩ không chỉ cướp bóc thành tính mà còn thích bớt xén tài nguyên của đàn em."
"Ba ngày sau trận hồng thủy, hắn dựa vào việc giam giữ một nhóm phụ nữ để điên cuồng dụ dỗ các mục tiêu, cướp bóc không dưới trăm người, thu về hơn triệu linh thạch."
"Trương Vĩ đã sử dụng tài nguyên cướp được để mở hệ thống tu luyện linh lực ngay ngày đầu tiên, nhưng vì tư chất kém cỏi nên thực lực không tăng lên đáng kể."
"Tuy rằng hắn dính máu nhiều người, nhưng sức chiến đấu rất thấp, chủ yếu dựa vào đàn em và một con dao găm tích năng trong tay, cộng thêm sự bất ngờ."
"Dựa trên tình báo, Trương Vĩ chưa từng vào phó bản giới hạn thời gian, kỷ lục cao nhất trước đây của hắn chỉ là trụ được 3 phút trong phó bản màu xanh lam bình thường."
Sau khi nói xong tình hình thực lực của Trương Vĩ, Đông Phương Húc giới thiệu về nơi trú ẩn của hắn.
"Nơi trú ẩn của Trương Vĩ đã được nâng cấp lên biệt thự cao cấp, nhưng do môi trường xung quanh không có dã thú mạnh nên hắn ít chú trọng phòng ngự. Kiến trúc của nơi trú ẩn cũng thiên về xa xỉ, không có gì đáng chú ý."
"Dưới biệt thự có hai tầng hầm, một tầng dùng để chứa đồ ăn và vật tư, tầng còn lại chứa những bảo vật Trương Vĩ cướp được, được bảo vệ bởi ba lớp vòng bảo vệ năng lượng. Nhưng chỉ cần hỏa lực đủ mạnh, có thể phá vỡ trong thời gian ngắn."
Nghe Đông Phương Húc tường thuật chi tiết tình báo, lông mày Lâm Bạch dần nhíu lại.
Sau khi Đông Phương Húc giới thiệu xong, Lâm Bạch cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà anh thắc mắc.
"Sao anh biết rõ như vậy?"
Đông Phương Húc hơi cúi đầu, vẻ mặt lộ rõ sự phẫn nộ khó che giấu.
"Ngày nào Trương Vĩ cũng đưa phụ nữ về nơi trú ẩn và dâm loạn vô độ, thủ đoạn có thể gọi là biến thái. Hầu hết những người phụ nữ bị hắn đưa về đều không sống quá một đêm. Tình báo của tôi có được từ lời kể của một cô gái từng sống sót dưới tay Trương Vĩ."
Sự nghi ngờ của Lâm Bạch vẫn chưa giảm, anh tiếp tục hỏi:
"Vậy cô ta làm sao biết được?"
Đông Phương Húc nhất thời sững sờ.
"Hay là cô ta đã tranh thủ lúc Trương Vĩ ngủ để thăm dò nơi trú ẩn?"
Đông Phương Húc không chắc chắn nói.
Anh cũng dần tỉnh ngộ ra.
"Theo lời anh nói, nếu Trương Vĩ thủ đoạn tàn nhẫn, vậy người phụ nữ kia làm sao có thể sau khi bị Trương Vĩ đánh đập lại còn đủ sức thăm dò nơi trú ẩn này?"
Lâm Bạch nhìn căn biệt thự tinh xảo, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Hơn nữa, biệt thự này lớn như vậy, làm sao có thể thăm dò xong trong thời gian ngắn?"
Sắc mặt Đông Phương Húc trở nên u ám, im lặng không nói.
Anh nóng lòng báo thù, muốn thừa dịp đêm cuối cùng này đánh úp kẻ thù.
Chính vì quá gấp gáp mà anh đã quên mất độ tin cậy của gián điệp của mình.
Giờ bị Lâm Bạch nhắc nhở, anh mới nhận ra những manh mối mà cái gọi là gián điệp cung cấp đầy rẫy sơ hở.
Không do dự, Đông Phương Húc gửi tin nhắn riêng cho gián điệp của mình.
Nhưng mãi mà không nhận được phản hồi.
Đông Phương Húc cảm thấy lòng nguội lạnh, thân thể bất động, một vòng bảo vệ năng lượng trong suốt lập tức phát ra từ cơ thể anh, bao phủ cả Lâm Bạch vào trong.
"Nói cách khác, đây là một cái bẫy?"
Sau khi bảo vệ mình và Lâm Bạch, Đông Phương Húc mới thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng nói.
Nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của Đông Phương Húc, Lâm Bạch trầm ngâm.
"Cũng chưa chắc."
"Anh có thể chắc chắn đây là nơi trú ẩn của Trương Vĩ?"
"Chắc chắn, tôi không chỉ nghe người phụ nữ kia nói mà còn mua chuộc không ít người từng có lợi ích liên quan đến Trương Vĩ, tất cả bọn họ đều cung cấp tọa độ này."
"Vậy bây giờ chỉ có hai khả năng."
Lâm Bạch bình tĩnh nói:
"Một, nơi này đúng là nơi trú ẩn của Trương Vĩ, nhưng cô gái kia có vấn đề."
"Hai, nơi này không phải nơi trú ẩn của Trương Vĩ mà là cái bẫy do Trương Vĩ thiết kế để đối phó với người khác."
Ánh mắt Đông Phương Húc lóe lên.
"Người phụ nữ kia không trả lời tin nhắn của tôi. Tuy rằng không biết cô ta có mục đích gì, nhưng hiện tại xem ra, nơi trú ẩn này thực sự không có công trình phòng thủ nào như tình báo đã nói."
"Hơn nữa, chúng ta đã đứng ở đây vài phút, nếu có bẫy thì đã có thể tấn công chúng ta ngay khi chúng ta vừa đến và còn chưa thích ứng với cảm giác chóng mặt do dịch chuyển."
Lâm Bạch gật đầu, đồng ý với phân tích của Đông Phương Húc.
"Vậy tình hình bây giờ là?"
Đông Phương Húc thấy Lâm Bạch tán đồng phân tích của mình, có chút đắc ý, nhưng lại không biết nên làm gì tiếp theo.
"Vào xem thử đi."
Lâm Bạch nói.
Lần này đến, anh không mang theo đàn em nào, nhưng sức chiến đấu không hề giảm sút.
Anh tự tin có đủ thực lực để xông vào biệt thự một phen.
Tất nhiên, Lâm Bạch không phải vì số của cải không rõ kia mà đơn thuần muốn xem thử khoảng cách giữa mình và những người chơi cấp cao khác là như thế nào.
Trương Vĩ hay Đông Phương Húc đều là những đối tượng quan sát tốt.
Đông Phương Húc gật đầu.
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Đêm nay có lẽ là cơ hội duy nhất để anh tự tay trả thù.
Bị lừa gạt đến mụ mị đầu óc, ngu ngốc dâng hiến tất cả cho ngôi nhà mới mà anh tin tưởng, cuối cùng suýt chết trong đợt thú triều. Cơ hội sống sót duy nhất cũng bị cướp mất vì sự tin tưởng mù quáng. Sự tuyệt vọng và phản bội đó khiến Đông Phương Húc tỉnh ngộ, đêm không thể chợp mắt.
Quan trọng hơn là, trong lúc tìm hiểu thông tin, Đông Phương Húc bất ngờ biết được người phụ nữ mà anh đã trao tình cảm lại thực sự đối xử tốt với anh.
Có lẽ cô ấy có điểm yếu bị Trương Vĩ nắm thóp nên không thể không làm theo.
Cuối cùng, cô ấy còn bị Trương Vĩ đưa về nơi trú ẩn, từ đó bặt vô âm tín, biến mất khỏi thế giới này.
Đông Phương Húc bây giờ chỉ muốn giết Trương Vĩ, những chuyện khác anh không quan tâm...