Mèo Cưng Của Giang Tông

Chương 12:

Chương 12:
Mèo con quá tự tin rồi.
Ngày đầu tiên, khi Tề Diêu mang bữa tối đến, Giang Tông không ăn nhiều lắm.
Giờ anh ấy chỉ có thể ăn đồ bán lỏng, nhưng cũng không có khẩu vị. Tôi dùng thìa múc một chút cháo đưa đến miệng anh ấy, anh ấy cũng chỉ ăn bốn năm thìa.
Giang Tông nói: “Anh chưa đói, em ăn trước đi.”
Tề Diêu đúng là một người tốt bụng có lương tâm, anh ấy còn mang cơm đến cho tôi nữa, là món gà hầm nấm và cả bánh hoa cuốn nữa!!
Tiểu Miêu Thần đã nói, khi tôi biến thành người thì có thể ăn đồ của con người!!!
Tôi mở nắp, một tay cầm bánh hoa cuốn, một tay dùng thìa múc canh.
Uống thử một ngụm canh trước đã!!
Tôi theo bản năng không dám ăn đồ quá nóng, cứ thổi đi thổi lại vào thìa canh, dùng lưỡi liếm thử, xác nhận nguội rồi mới uống.
Uống từng ngụm, cuối cùng là xé thịt ăn, bỏ lại nấm.
Giang Tông nằm trên giường nhìn tôi ăn từ đầu đến cuối, đợi đến khi tôi thỏa mãn xoa xoa bụng, ăn no rồi, anh ấy mới nói.
“Em… không ngờ, em ăn uống còn khá kén chọn đấy.”
Tôi nhỏ giọng cãi lại: “Nóng quá, bỏng lưỡi.”
“Lúc mang đến đâu có nóng nữa, em là lưỡi mèo con à?”
Tôi không nói gì nữa.
Nhưng không phục.
Tôi vốn dĩ là mèo mà.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy định đi tắm, nhưng khi vào phòng tắm thì phát hiện ra mình hoàn toàn không biết cách dùng cái thứ kỳ lạ gọi là bình nóng lạnh đó.
Tôi loay hoay một hồi, kết quả là nước lạnh xối thẳng xuống đầu.
Tôi suýt chút nữa đã hét lên một tiếng thảm thiết!
Nhưng vì có Giang Tông ở đó, tôi đành nín lại.
Tắm rửa một cách cẩn thận, vừa ra khỏi phòng tắm đã hắt hơi một cái.
Lông mày Giang Tông hơi cau lại.
"Em không dùng nước nóng à?"
Tôi chớp mắt: "Là nước lạnh mà... không có nước nóng."
"Bật điện liên tục, nhiệt độ ổn định ở năm mươi độ, sao có thể không có nước nóng?"
Tôi mơ màng nhìn anh ấy.
"Em không biết."
Giang Tông cũng không nghĩ ra tại sao, đành ngầm hiểu là chỉ có nước lạnh.
Kết quả là tối đó Tề Diêu đến đây, lúc giữa chừng vào nhà vệ sinh gội đầu thì hét lên một tiếng.
"Ê? Ai vặn bình nóng lạnh sang bên nước lạnh rồi?"
Tôi giật mình run lên vì chột dạ, rồi vội vàng đút cơm cho Giang Tông, định bụng để anh ấy không có thời gian nói chuyện.
Giang Tông quay đầu đi, cười khẽ.
"Tôi đã bảo có nước nóng mà?"
Anh ấy thì thầm: "Đồ ngốc."
Tôi "hừ" một tiếng.
Sao, anh thông minh hơn Tiểu Miêu Thần thì có gì hay hoứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất