Chương 13:
Sau này, khi hộp sữa trong phòng bệnh trống rỗng, tôi theo bản năng muốn chui vào, nhưng vừa nhảy được nửa chừng thì chợt nhận ra, song vì không phanh kịp nên đâm đầu xuống đất.
Giang Tông giật mình, còn tưởng tôi bị ngã đau.
Nhưng câu đầu tiên tôi nói khi đứng dậy là: "Đầu em có lẽ bị dẹt rồi."
Lại khiến anh ấy bật cười.
Giang Tông nhìn kỹ từ trái sang phải, nói: "Không thay đổi, vẫn tròn xoe, giống đầu mèo con."
Tôi lập tức cảnh giác: "Thật sao? Em thấy vẫn giống đầu người hơn chứ."
Giang Tông: "Vốn dĩ là đầu người, sao lại dùng từ 'giống'?"
Tôi che miệng lại.
Não bộ quay cuồng, cũng không nghĩ ra lý do gì, cuối cùng đành chuyển chủ đề.
"Sao anh cứ nói em giống mèo? Mèo có gì đặc biệt? Em không giống mèo lắm đâu nhỉ?"
Anh ấy dường như nhớ ra điều gì đó, nở một nụ cười rất nhẹ.
"Xin lỗi, vì tôi có một con mèo con rất đáng yêu, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy em rất giống nó."
Tôi thoáng chút ngượng ngùng, rụt rè hỏi.
"Mèo con của anh thật sự rất đáng yêu sao? Đáng yêu nhất thế giới sao?"
"Ừ, đáng yêu nhất thế giới." Anh ấy nói.
"Oa—" Tôi nói với giọng điệu rất khoa trương, "Thì ra đáng yêu đến vậy cơ à!"
...
Tóm lại, học cách trở thành một con người thật sự rất gian nan.
Không chỉ tôi, Giang Tông và Tề Diêu cũng có vẻ sống rất gian nan.
Ví dụ như không biết dùng đũa ăn cơm chỉ có thể dùng thìa hoặc bốc tay, sau này Giang Tông khá hơn một chút thậm chí là anh ấy đút cơm cho tôi, còn cầm tay dạy tôi dùng đũa.
Ví dụ như bắt thạch sùng bằng tay không kết quả Tề Diêu nhìn thấy suýt nữa thì chết ngất tại chỗ, Giang Tông cũng nói tôi gan dạ thật.
Rồi lại ví dụ như cuối cùng tôi vẫn không nhịn được, dùng một cái chân chạm vào ly nước Giang Tông đặt trên bàn khiến nó rơi xuống đất. "Pặc", tiếng thật hay!!