Mị Ảnh

Chương 299: Triệu Hải đến tìm

 
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nhỏ nhẹ nói:
- So với tài hoa của công tử, Mộng Nhiên còn kém xa!
- Ha ha! Quá khen, quá khen! Ta cũng chỉ xếp hạng đệ nhị trên đại lục mà thôi!
Nghệ Phong cười nói, câu này khiến Nghệ Lưu rất kinh ngạc:
- Nhị đệ của mình học được khiêm tốn từ lúc nào vậy?
- Nhị đệ, ngươi xếp hạng đệ nhị? Vậy thi ai là đệ nhất đây?
Nghệ Lưu hiếu kỳ hỏi.
- Đệ nhất còn chưa được sinh ra!
Nghệ Phong rất chăm chú nói.
- Hi hi…
Liễu Mộng Nhiên nở nụ cười xì một tiếng. Điệu cười xinh đẹp kiều diễm nhìn vào Nghệ Phong khiến Nghệ Lưu và đám người ngây ngất tại chỗ, cả đám ngây người nhìn vào Liễu Mộng Nhiên. Thậm chí có mấy người con cong cong lại thân thể, che chắn một bộ phận nào đó nhô ra mà cảm thấy xấu hổ.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong tà mị nhìn nàng, nàng nhanh chóng ngừng lại tiếng cười, nàng cố gắng né tránh ánh mắt của hắn nói:
- Nghệ công tử! Vậy tiếp đệ nhị liên: Tịch mịch hàn song không thủ quả! Nghệ Phong công tử có thể giải đáp cho ta được không?
- Ha ha! Giải đáp chỉ là chút lòng thành mà thôi, hiện tại ta lại vì Mộng Nhiên mà cảm thấy lo lắng rồi. Nếu như ta giúp Mộng Nhiên giải đáp nốt một câu này, Mộng Nhiên lập tức sẽ trở thành nha hoàn của ta đó!
Nghệ Phong trêu trọc nhìn Liễu Mộng Nhiên, nữ nhân ôn nhu nhã nhặn lịch sư này, khiến cho mình cảm thấy rất thoải mái.
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên trong nháy mắt hiện lên một rặng mây đỏ say lòng người, thế nhưng nàng vẫn kiên định gật đầu, nhìn Nghệ Phong mềm mại nói:
- Mời công tử nói!
Ngay khi Nghệ Phong đang chuẩn bị nói gì, Nghệ Phong đột nhiên thấy được một bóng người, hắn không khỏi cau mày, nghi hoặc nhìn vào một tên thô kệnh này làm sao lại trà trộn vào thi hội làm gì?
- Nghệ công tử, công tử làm sao vậy?
Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn vào Nghệ Phong.
- Không có việc gì, nhìn thấy một người quen mà thôi!
Nghệ Phong tùy ý trả lời Liễu Mộng Nhiên một câu, ánh mắt cũng quay người hướng về phía Triệu Hải vẫy vẫy tay.
Triệu Hải phát hiện thấy bóng dáng Nghệ Phong nhất thời vui mừng khôn xiết, bước nhanh vọt qua mấy vị tài tử, chạy đến trước mặt Nghệ Phong cung kính nói:
- Thiếu gia, rốt cuộc tìm được ngài rồi!
Bởi vì Triệu Hải ăn một viên độc dược của Nghệ Phong, sinh tử đã bị Nghệ Phong nắm trong tay, mặc dù đáy lày cừu hận Nghệ Phong, thế nhưng lại không dám biểu lộ chút nào ra ngoài. Hắn đã từng đi tìm qua Y Sư, cư nhiên một điểm cũng không tra ra được trong người hắn trúng loại độc dược gì. Nhớ tới trình độ kinh khủng của độc sư, Triệu Hải không nhịn được lạnh run cả người. Đối mặt với Nghệ Phong hắn càng thêm cung kính.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Nghệ Phong cũng rất kỳ quái, người mà Triệu Hải cực kỳ không muốn nhìn thấy là chính mình, nhưng bây giờ hắn lại tìm đến chính mình làm gì?
- Sòng bạc xảy ra một tình huống nhỏ, cho nên Long Đầu bảo tiểu nhân đến đây tìm người!
Triệu Hải cung kính trả lời.
- Sòng bạc xảy ra chuyện?
Nghệ Phong cau mày, hiển nhiên, việc nhỏ nhặt bình thường Tử Âm tuyệt đối sẽ không nghĩ đến đi tìm chính mình, nếu đã sai Triệu Hải đi tìm chính mình, vậy nói rõ vấn đề lớn rồi.
Nghệ Phong quay ra nói với Triệu Hải:
- Ngươi lập tức đi đến vương phủ của Bạo Cương, lấy danh nghĩa của ta mời hắn đến sòng bạc một chuyến!
Nếu ngay cả Tử Âm đều không thể xử lý được, Nghệ Phong cũng biết độ khó trong đó, có một cao thủ Vương Cấp ở bên cạnh giúp đỡ, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Tuy rằng Triệu Hải kinh ngạc Nghệ Phong ngay cả Bạo Cương vương gia đều có thể mời đến hỗ trợ, trong lòng vô cùng vui mừng đồng thời càng thêm kính nể đối với Nghệ Phong. Hắn cung kính làm lễ cáo lui, liền bước nhanh chạy ra bên ngoài hội trường thi hội.
Đám người Tiêu Công cũng liếc mắt nhìn nhau, rất kinh ngạc thân phận của Nghệ Phong. So với Tử Âm, Triệu Hảo kiêu ngạo diễu võ dương oai bọn họ càng rõ ràng. Bọn họ cũng biết đây là một cự đầu của thế giới ngầm trong đế đô. Càng thần kỳ chính là, cự đầu này cư nhiên cung kính như vậy đối với Nghệ Phong, đồng thời để cho Nghệ Phong sai phái hắn giống như thủ hạ của chính mình.
Tiêu Công đã từng nghe nói, Triệu Hải ngay cả lời nói của long đầu trong bang hội hắn, hắn cũng không nghe.
Mà điều để cho Tiêu Công kinh ngạc chính là, Nghệ Phong cư nhiên bằng vào danh nghĩa của hắn của thể mời đột một vị Vương Cấp. Hơn nữa là lão gia hỏa Bạo Cương luôn không nể mặt mũi người khác.
- Dường như tiểu tử này có thế lực rất lớn thì phải!
Tiêu Công cổ quái nhìn thoáng qua Nghệ Phong, không rõ Nghệ Phong đã bị Nghệ gia trục xuất ra khỏi gia môn, vì sao lại có thể có được thế lực lớn như vậy!
- Đại ca! Huynh tiếp tục ở lại hội một mình đi! Ta có chút việc phải đi trước rồi, ta nghĩ hiện tại không người nào dám tìm huynh phiền phức, cho nên không cần ta làm bảo tiêu nữa.
Nghệ Phong vừa nói xong, không đợi Nghệ Lưu trả lời, bước nhanh ra ngoài chạy vội đi.
- Nghệ công tử! Câu đối?
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong không hề để ý đến chuyện câu đối, vội vàng chạy đi, không khỏi quay ra gọi với theo bóng lưng Nghệ Phong nhắc nhỏ nói.
Ngay khi ánh mắt Liễu Mộng Nhiên lờ mờ ảm đạm xuống vì cho rằng Nghệ Phong không thèm quan tâm đến chính mình, lại thấy một câu mang theo âm thanh mờ ảo truyền đến:
- Thối hoàn liên kính phản tiêu diêu!
Liễu Mộng Nhiên sửng sốt, lập tức vô cùng mừng rỡ thì thào tự nói:
- Tịch mịch hàn song không thủ quả, thối hoàn liên kính phản tiêu diêu! Quả nhiên là tuyệt đối, tất cả đều hoàn mĩ không tỳ vết.
Liễu Mộng Nhiên quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, chỉ thấy chỗ kia trống rỗng không một bóng người, Nghệ Phong đã sớm biết mất không thấy. Ánh mắt Liễu Mộng Nhiên không khỏi ảm đạm xuống.
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không nỡ rời xa sư phụ sao?
Lý U đang trò truyện cùng đám nữ nhân, thấy một màn này, cười hì hì chạy đến trêu trọc.
Đồng thời, trong đáy lòng hắn càng bội phụ sư phụ tiện nghi vạn phần, không nghĩ ra hắn vừa mới mượn danh nghĩa của sư phụ đi tiếp xúc nữ nhân, cư nhiên từng bước nâng cao, từng bước chính xác. Điều quan trọng nhất là, để cho đám tài nữ cũng biết bí mật về bộ trang phục tên khất cái, chính mình giải thích thêm một phen về nghệ thuật hỗn tạp, cả đám nữ nhân ánh mắt sáng loáng nhìn vào chính mình.
- Lý U, đệ nói gì vậy!
Liễu Mộng Nhiên trừng mắt liếc Lý U, bị một câu nói này của Lý U khiêu khích đỏ mặt tía tai.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nhìn sư phụ ta có vài phần tài hoa văn chương, có vài phần thực lực. Thế nhưng thái độ làm người của hắn lại vô sỉ xấu xa hạ lưu đê tiện háo sắc! Tỷ tỷ vẫn nên cách xa hắn một chút mới tốt!
Lý U khuyên bảo Liễu Mộng Nhiên. Lúc đầu mới quen biết Nghệ Phong, Lý U cũng không cho rằng Nghệ Phong có thể chinh phục được tỷ tỷ của chính mình, cho nên Lý U mới hết sức chống đỡ Nghệ Phong truy cầu tỷ tỷ của mình, mục đích chính là hắn muốn nhìn thấy Nghệ Phong gặp đả kích! Thế nhưng, tình huống hiện tại, nhìn dáng dấp của tỷ tỷ chính mình, hiển nhiên nguy hiểm rồi, hắn vừa buồn bực vừa chửi mắng sau lưng Nghệ Phong.
- Nào có đồ đệ nào nói sư phụ của mình như vậy! Nghệ Phong công tử là phóng đãng không kiềm chế được, tính tình vui vẻ, tùy tâm sở dục, không theo một khuôn mẫu nhất định! Nếu như công tử thực sự là một người xấu xa vô sỉ, làm sao có thể làm ra thi từ dũng cảm hào hùng đến như vậy?
Liễu Mộng Nhiên hiển nhiên bị ảnh hướng rất sâu bởi mấy bài thơ kia của Nghệ Phong.
Tiêu Công nghe được Liễu Mộng Nhiên nói, hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, hình như vị đệ tử này của mình coi trọng Nghệ Phong rồi thì phải. Tiêu Công ngẫm lại, đúng thật là có loại khả năng này, vị đệ tử này đối với tài học vấn có một loại yêu thích cực kỳ cuồng nhiện, hiện tại xuất hiện một người có khả năng thắng được nàng trong tài học vấn, nàng không dao động mới là lạ. Điều quan trọng nhất là, thực lực của Nghệ Phong, cũng cường hãn quá mức, cái đó rất tiếp cận với yêu cầu trong lòng của Liễu Mộng Nhiên.
Tiêu Công nhìn không thấu Nghệ Phong, tại trước mặt hắn, Nghệ Phong xuất hiện vô số tính cách, có lúc tiểu tử này vô sỉ xấu xa, thế nhưng có lúc hắn lại thấy tiểu tử này rất trọng tình trọng nghĩa. Từ lần hắn vì Thiên Nghịch đại náo thuyền hoa là có thể nhìn ra tính cách đó. Tiểu tử này dường như hành sự không chút kỷ luật, nghĩ thế nào là làm như thế vậy, da mặt dày lông không mọc nổi!
- Mộng Nhiên, không lẽ ngươi muốn đi làm nha hoàn cho Nghệ Phong sao?
Tiêu Công nhìn đệ tử của chính mình dò hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, một lúc lâu mới yếu đuối nói:
- Mộng Nhiên đã thua trong vụ đánh cược vừa rồi!
Tiêu Công nghe nói như thế, hắn thực sự ngạc nhiên. Lập tức bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực Mộng Nhiên không cần quan tâm đến chuyện đánh cược đó, tính cách của Nghệ Phong thật ra ta cũng biết một điểm. Vừa rồi thuần túy là hắn nhàn rỗi đùa nghịch với ngươi mà thôi!
Tiêu Công thực sự không hy vọng, đệ tử đắc ý của chính mình đi làm nha hoàn cho Nghệ Phong, nếu thực sự như vậy, vị đệ tử tuyệt sắc này không bị Nghệ Phong phá hoại mới là lạ.
- Ách…
Liễu Mộng Nhiên không nói gì, Tiêu Công nhìn ánh mắt của nàng, lại nhìn không ra rốt cuộc ý nghĩ hiện tại của nàng là gì. Điều này làm cho Tiêu Công chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất